Tiểu Khuyên dẫn theo mấy người hầu xách mấy thùng nước nóng đi đến trước cửa, nhưng lại thấy Du ma ma đang canh chừng bên ngoài, cười đầy ẩn ý.
“Ma ma, sao người không vào hầu hạ Vương gia, Vương phi?” Tiểu Khuyên thấy lạ bèn hỏi.
Ma ma “suỵt” một tiếng: “Các ngươi cứ đứng đây đợi trước đi, đợi lát nữa phân phó rồi hãy xách nước nóng vào.”
“Đợi lát nữa? Đây là nước nóng đó, phải đổ vào thùng tắm để nước trong thùng bớt lạnh chứ.” Tiểu Khuyên nói.
“Ngươi gấp cái gì chứ? Cứ đợi trước đi.” Du ma ma nói: “Có chuyện còn gấp hơn.”
“Chuyện gì mà gấp vậy ma ma?” Tiểu Khuyên tò mò hỏi.
“Chuyện Vương phi sinh con còn không phải là gấp sao?” Du ma ma cười híp mắt, hỏi lại. Vương phi đã uống canh thuốc nhiều ngày rồi, bà ta cũng đã âm thầm bỏ thêm thuốc có công dụng mạnh, còn đặc biệt tìm một người tài giỏi trong cung ngày trước giờ đã lui về nghỉ ngơi để hỏi về phương thuốc này, mỗi ngày ngâm người để đuổi khí lạnh, làm ấm tử cung.
Đương nhiên cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy được, nhưng mà bà ta luôn hi vọng, nếu Vương phi có thai thì Hoàng Thái hậu còn có thể lấy cớ gì để làm khó Vương phi nữa?
Du ma ma ở trong cung nhiều năm, bà ta đã quen thấy nhiều phi tần và các mệnh phụ phu nhân bởi vì không sinh được con mà bị gây khó dễ. Ở nước Đại Chu này, không sinh được con chính là tội ác tày trời.
Lễ Thân Vương phi là người không ai dám gây khó dễ, bởi Lễ Thân Vương phi có người ra mặt thay mình, nên không ai dám tùy ý nói mấy câu bông đùa, phàn nàn.
Nhớ trước đây Lão phu nhân nhà họ Tôn vô tình nói một câu trong yến hội rằng, Lễ Thân Vương đã thành thân nhiều năm rồi mà vẫn chưa có con nối dõi. Vốn dĩ chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng lời này sau khi truyền đến tai Lễ Thân Vương thì suốt một tháng trời, ngày nào hắn ta cũng đến tận cửa nhà họ Tôn, nói rằng nếu Lão phu nhân đã quan tâm đến việc sinh con nối dõi tông đường của hắn như vậy thì hắn cũng phải mang chút gì đó đến báo đáp chứ!
Do vậy, hễ có người nào cần nghỉ ngơi, hắn ta bèn nói muốn đến phòng người đó, giám sát việc sinh con của người ta.
Suốt một tháng trời, vị lão gia nào đó nhà họ Tôn chỉ có thể ngủ một mình trên giường, không dám động đậy bởi vì trên giường có một người đang chăm chú quan sát mình.
Hành động này mặc dù hơi… biến thái, nhưng lại có hiệu quả.
Từ lúc đó, không ai dám nói nửa câu bông đùa với Lễ Thân Vương phi nữa.
Chỉ là, Vương gia nhà chúng ta chắc chắn sẽ không làm chuyện giống như Lễ Thân Vương đã làm.
Hơn nữa, Du ma ma cũng rất muốn nhìn thấy Vương phi mang thai.
Bát canh hoa hồng đó thật sự rất đắng, người tài giỏi kia nói sẽ không gây khó khăn cho việc mang thai của phụ nữ, nhưng khi đó Vương phi bị thương nặng, bên trong vốn dĩ cũng là thể hàn nên chắc hẳn cũng tổn hại rất lớn đến cơ thể của Vương phi.
Du ma ma cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng, bởi vì bát canh hoa hồng này do đích thân bà ta nấu, bà ta đã bỏ liều lượng rất nặng.
Ngày nào Vương phi còn chưa mang thai thì ngày đó bà ta vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Tiểu Khuyên thấy sắc mặt Du ma ma lúc thì buồn bã, lúc thì đau thương, bèn hỏi: “Sinh con là chuyện gấp, nhưng mà Vương phi vẫn chưa mang thai mà.”
“Nếu ngươi còn cản trở thì Vương phi thật sự sẽ không mang thai được đấy!” Du ma ma khó chịu nói.
Vốn dĩ sau khi thành thân thì phải tách phòng ở riêng, nhưng hôm nay khó mới có cơ hội gặp lại nhau, người tài giỏi kia cũng nói, vợ chồng tách nhau ra mấy ngày rồi hãy gặp nhau, nhưng quả thật không được, có lẽ như này thật sự có thể mang thai.
Lúc này, Tiểu Khuyên cuối cùng cũng đã hiểu, nàng ta che miệng cười khúc khích: “Nô tỳ biết rồi, nô tỳ lập tức bảo họ lui ra ngoài trước.”
Tiểu Khuyên ra sức đuổi đám người ra ngoài, tay vẫn luôn che miệng cười tủm tỉm, mọi người lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Tóm lại, khi Mộ Dung Khanh và Thương Mai ngồi ngay ngắn trên bàn ăn thì bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đầy ám muội, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, nói cái gì mà sinh con nối dõi.
Thương Mai khó hiểu nhìn ra bên ngoài, rồi lại nghi ngờ quay sang nhìn Mộ Dung Khanh, phát hiện Mộ Dung Khanh vẫn đang thoải mái ăn uống, dường như không bị ảnh hưởng gì cả.
“Họ đang cười gì thế?” Thương Mai buồn bực hỏi.
Cô cao giọng, gọi: “Tiểu Khuyên!”
Tiểu Khuyên vội vàng chạy vào: “Vương phi!”
Thương Mai nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng ta, hỏi: “Các ngươi đang nói sinh con gì ở bên ngoài thế?”
Tiểu Khuyên lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không ạ, không nói sinh con gì cả.”
“Không? Ta nghe rõ như vậy mà, các ngươi còn cười ầm cả lên.” Thương Mai đặt đũa xuống, nói.
“Ồ, đúng rồi, bọn nô tỳ đang nói Tiểu Tam Tử ạ, vợ của Tiểu Tam Tử năm nay đã năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn sinh một đứa bé trai, mọi người nghe vậy đều bật cười.” Tiểu Khuyên đỏ bừng mặt, vô cùng vui vẻ nói.
Thương Mai cạn lời: “Năm mươi tuổi thì không thể sinh con ư? Không phải là “lão bạng sinh châu” đấy sao?”
“Vâng, vâng!” Tiểu Khuyên lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, trưng ra bộ mặt không chịu nổi nữa, nói: “Ban nãy người họ nói ở bên ngoài là nàng đó.”
“Nói ta ư? Ý bảo ta “lão bạng sinh châu” sao?” Thương Mai trừng mắt há mồm kinh ngạc.
Mặc dù năng lực nghe của cô không tồi, nhưng chắc chắn không sánh bằng Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh cười nhạo một tiếng, rồi tiếp tục ăn.
Thương Mai tối sầm mặt, không ngờ tất cả đều đang mong ngóng cô sinh con, nhưng hiện giờ không phải là thời điểm tốt nhất để sinh, còn đang có một đống chuyện lộn xộn cần phải xử lý. Nếu cô mang thai vào lúc này thì thật sự rất nguy hiểm.
Chỉ là ít nhiều trong lòng cô cũng rất cảm động. Cô hiểu rất rõ, nếu một người phụ nữ không thể sinh con, sẽ phải đối mặt với áp lực của xã hội như thế nào.
Đặc biệt hiện giờ, Hoàng Thái hậu còn lấy lý do cô chưa có con để đưa người của mình vào Vương phủ.
Đám người Du ma ma thật sự rất thương yêu cô!
“Nghĩ gì thế? Mau ăn đi, có thì có không có thì thôi, bổn vương cũng không quan tâm.” Mộ Dung Khanh gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào bát cô, ánh mắt hắn sáng rực, nói: “Chỉ cần nàng ở đây là được.”
Thương Mai lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, người đàn ông này rất ít khi nói những lời sến súa, dịu dàng như thế này.
Thấy thái độ của Vương gia nhà mình như vậy, đáy mắt Tiểu Khuyên đột nhiên ươn ướt, nàng ta xoay người đi ra ngoài, nói lại lời của Vương gia cho Du ma ma nghe.
Du ma ma nói: “A di đà phật, Vương gia đối xử với Vương phi quả thật rất tốt.”
Chỉ là vẫn phải có con mới được, nếu không sau này, Vương phi rất khó đứng vững trong Hoàng cung.
Ăn xong, bát đĩa cũng được dọn đi, Tiểu Khuyên sai người đổ nước nóng vào thùng tắm.
Thùng tắm đủ lớn, có thể chứa được hai người, hơn nữa còn thừa ra một khoảng.
Thương Mai kỳ lưng giúp Mộ Dung Khanh, hắn chợt đưa tay ra, kéo cô về phía trước, ôm chặt lấy cô: “Thương Mai, gả cho bổn vương, nàng chưa từng có ngày nào vui vẻ, yên bình, nàng có hối hận không?
Hơi nóng ngùn ngụt bốc lên, làm mờ mắt Thương Mai, gương mặt Mộ Dung Khanh cũng trở nên mờ ảo.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy bả vai vững chãi của hắn, cúi đầu xuống, nói: “Ta chưa từng nghĩ đến việc có hối hận hay không. Khi gả cho người và ở bên người, ta thật lòng rất thích. Còn khi không ở cùng người, ta luôn nhớ nhung người, ta lấy đâu ra thời gian nghĩ xem có hối hận hay không chứ?”
Mộ Dung Khanh càng siết chặt cánh tay ôm cô hơn, than nhẹ: “Bổn vương luôn cảm thấy mình đối xử không tốt với nàng. Nàng nhìn xem, có Vương phi nhà ai mà không hưởng thụ vinh hoa phú quý ở nhà chứ? Làm gì có ai chạy đôn chạy đáo khắp nơi, còn phải khiến người ta lo lắng hốt hoảng giống nàng chứ?”
Thương Mai nghe vậy thì mỉm cười, chống người ngồi dậy, nhìn hắn: “Người quên rồi sao? Ban đầu khi chúng ta thành thân, Thái Hoàng Thái hậu đã nói, vị trí Nhiếp Chính Vương phi này không dễ làm, hơn nữa ta cũng phải đứng trên cùng một chiến tuyến với người, chứ không phải là hèn nhát trốn sau lưng người. Khi đó, người còn nói người tin vào năng lực của ta, sao bây giờ lại cảm thấy ta nên trốn ở nhà thế?”
Câu nói gốc vốn dĩ không phải như vậy, nhưng ý thì cũng tương tự.
“Nói như vậy không sai, nhưng ta vẫn luôn hi vọng nàng có thể trải qua những tháng ngày bình yên, vì thế ta mới nỗ lực thúc đẩy sự hòa bình của hai nước, không đưa quân đi đánh, không ham mê chiến trường nữa. Ta hi vọng có thể nhanh chóng thu xếp ổn thỏa mọi thứ, sau đó ngày ngày ở bên cạnh nàng.”
Mộ Dung Khanh lại ôm cô vào lòng, mấy ngày nay, họ cứ tan rồi lại hợp, lúc bận rộn còn tốt hơn một chút, nhưng khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, hắn luôn cảm thấy áy náy với Thương Mai.