CHƯƠNG 832: LÀ ÂN NHÂN THẬT SAO?
Câu này cũng đúng, Thương Mai nghe xong cũng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Nhưng sau đó lại nói: “Tôi, lúc ta mới đến đây còn không bằng một nha hoàn nữa kìa, dù sao nha hoàn chỉ cần làm việc là có cơm ăn, còn ta… Hừ, chẳng qua chỉ là một con chó có thể hy sinh bất cứ lúc nào ở Tướng phủ.”
“Đúng là không dễ dàng gì, ta… ta lại càng khổ hơn.” Hồ Hạnh Nhi thở dài: “Bây giờ tất cả những gì ta có được đều là do ta cố gắng giành giật được, ta cũng không thể từ bỏ sự nghiệp của ta chỉ vì để thành thân sinh con được, vượt ra biên giới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai…”
“Đưa ra thị trường?” Thương Mai cười nói.
Hồ Hạnh Nhi nhụt chí: “Ừ, tình huống không cho phép.”
Hai người nhìn nhau cười, đều có chút thổn thưc.
Buổi tối lão Thất về, Thương Mai hỏi: “Dạo gần đây lão Cửu đi đâu thế? Người về mà hắn cũng chưa từng đến thăm.”
“Bận chuyện của Tà Hàn Lâu, tiểu tử Nghiêm Húc kia thật sự tìm được tổng bộ của Tà Hàn Lâu.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai đoán chắc cũng là vì thế, nếu không vị Vương gia thảnh thơi Dạ Vương này, lại còn bị Thái hoàng thái hậu “đuổi việc”, còn có thể bận chuyện gì nữa chứ?
“Sao vậy? Sao tự nhiên lại nhắc đến hắn?” Mộ Dung Khanh bảo Tiểu Khuyên treo áo ngoài lên, đỡ Thương Mai ngồi xuống hỏi.
“Hôm nay Hạnh Nhi đến hỏi thăm lão Cửu.” Thương Mai rót nước cho hắn: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, hôm nay đến phủ của nhị ca, để ông chuẩn bị vài hôm nữa lên đường đi sứ.”
“Xuất phát? Đi đâu?” Thương Mai giật mình hỏi.
“Ta quyết định phái ông đến Đại Lương cầu hôn, Huyện chúa cũng đi cùng, sau khi đi, Huyện chúa sẽ sắp xếp ở lại bên đó nghỉ ngơi, chờ A Toàn và Ý Nhi Quận chúa thành thân xong, nhị ca sẽ làm sứ thần ở lại bên đó một thời gian.”
“Ở lại một thời gian?”
“Ừ, mỗi năm ở mười tháng, cuối năm về một lần.” Mộ Dung Khanh cười nói.
Thương Mai cũng rất vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, bọn họ rời khỏi Đại Chu thì sẽ không có ai nói gì, bọn họ muốn làm gì thì làm cái đó, suốt mấy năm qua cũng khổ cho An Thân Vương quá rồi, ông ấy cũng nên sống cuộc sống cho chính ông ấy.”
“Đúng vậy, thật ra đây là ý của lão tổ tông, lão tổ tông vốn tưởng nhị ca sẽ dẫn theo Huyện chúa đi từ lâu rồi, nhưng không ngờ ông lại thành thật kiên định mà đợi, phải đợi được lời đồng ý của Huyện chúa ông mới dẫn đi, lão tổ tông còn nói ông đúng là đầu gỗ, đối với nữ nhân, nếu khuyên không được thì cứ việc trói mang đi luôn là được.”
Thương Mai cười: “Lão tổ tông khí phách thật.”
“Cũng không phải lão tổ tông khí phách, mà là lão tổ tông hiểu biết nữ nhân, có lẽ lão tổ tông đã nhìn ra được Huyện chúa cũng có tình cảm với nhị ca, nếu không lão tổ tông cũng sẽ không nói như thế, con người của nhị ca, bình thường nàng cũng thấy rồi đó, là loại người nghiêm khắc biết tự kiềm chế, giữ gìn bản thân, không được Huyện chúa đồng ý, ông không thể nào làm ra chuyện như thế, nếu không, lúc trước khi xuất chinh về ông cũng đã trói Huyện chúa đi luôn rồi.”
“Nếu trói đi từ sớm, có lẽ cũng làm mẫu thân ta đỡ chịu khổ mười mấy năm.” Thương Mai không khỏi thở dài, gặp đúng người nhưng lại sai thời điểm, đúng là rất bất đắc dĩ.
“Đời phải trải nghiệm mới biết được đúng sai, nếu năm xưa nhị ca cướp vợ, Huyện chúa sẽ hận ông cả đời, khi đó bà cũng có tình cảm với Hạ Hòe Quân, cũng do sau này lại xảy râ một vài chuyện mới khiến bà hết tình cảm.”
“Đúng vậy.” Thương Mai mỉm cười nhìn Mộ Dung Khanh: “Không ngờ người cũng có hiểu biết chính xác về tình yêu đến thế.”
Mộ Dung Khanh nhìn cô, nói ra một câu cực kỳ sến súa: “Say rồi mới rượu nồng, yêu rồi mới biết tình thâm.”
Thương Mai cười ngả ngửa: “Người học từ chỗ nào thế?”
“A Xà cô cô nói.” Mộ Dung Khanh cười nói.
“A Xà cô cô đã thành thân chưa?” Thương Mai tò mò hỏi.
“Không biết đã thành thân chưa, nhưng trước đây nghe lão tổ tông nói chuyện cùng bà có thể nghe ra được bà từng yêu một người.”
Tiểu Khuyên thấy hai người nói chuyện, không hề có ý định tắm rửa, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị trà bánh.
“Lão Thất, người kể cho ta nghe chuyện trước đây của lão tổ tông và A Xà cô cô đi, rốt cuộc lão tổ tông và Nhiếp Chính vương Kình Thiên có quan hệ như thế nào?” Thương Mai tò mò hỏi.
Cô biết Nhiếp Chính vương Kình Thiên là em chồng của Thái hoàng thái hậu, chuyện này làm cô nhớ đến Hiếu Trang Bí Sử Đại Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn, còn có Chân Hoàn và Quả quận vương, không lẽ hai người bọn họ cũng là như thế?
Mộ Dung Khanh nói: “Chuyện năm đó, phận làm con cháu như ta sao lại biết được chứ?”
“Oh?” Thương Mai hơi thất vọng: “Vậy ai biết?”
“Có lẽ lão Thái quân biết.” Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút nói.
Thương Mai nói: “Vậy ngày mai ta đến thăm lão Thái quân, cũng thuận tiện hỏi lão Thái quân chuyện đã hứa với đại phu Ôn Yến, tuy hôm đó An Nhiên lão Vương gia đã nói rất nhiều, nhưng ta vẫn có cảm giác lão Vương gia vẫn chưa nói ra một số chuyện bí mật nào đó.”
“Có lẽ lão Thái quân sẽ biết được một chút chuyện về đại phu Ôn Yến, trước đây đại phu Ông Ý từng đến Đại Chu, luôn trò chuyện cùng với lão tổ tông và lão Thái quân, tình cảm của ba người khá thân thiết.”
“Vậy ta phâỉ đi hỏi thăm, nếu không sư phụ đến, ta còn chưa biết gì.” Thương Mai dạt dào hứng thú nói.
Từ khi biết Ôn Yến sắp đến, Thương Mai chưa từng ngừng kích động, luôn trong trạng thái phấn kích, cực kỳ muốn nghe chuyện cũ các các vị lão nhân gia.
Trước kia cô không muốn tìm hiểu quá sâu về chuyện của Thái hoàng thái hậu, nhưng sau khi biết Nhiếp Chính vương Kình Thiên rồi, cô lại cảm thấy, nói không chừng câu chuyện xưa sẽ rất xuất sắc.
“Được, kêu Nghiêm Vinh và Linh Lợi đi cùng nàng, nhưng nàng phải về sớm, lúc chiều sẽ có vài người vào phủ, đến lúc đó nàng cũng ra xem thử.”
“Ai thế?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh đỡ cô đến ghế trường kỉ, làm cô nửa nằm rồi nói: “Kêu bên Tố Nguyệt Lâu chọn vài người chạy chân, sau này mấy người đó sẽ đi theo nàng, cho nên nàng phải chọn mấy người nàng thích.”
“Được!” Thương Mai đồng ý, thật ra chọn hay không chọn cung không quan trọng, vì cô biết lão Thất chắc chắn đã điều tra lai lịch rồi, nếu không đáng tin cũng sẽ không đưa đến đây.
Mộ Dung Khanh cũng leo lên giường nửa nằm cùng cô, để Thương Mai gối đầu lên vao hắn, lúc Tiểu Khuyên bước vào thì nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, cười đến méo cả miệng, đặt trà bánh lên trên bàn trà gỗ lê đặt cạnh trường kỷ xong lập tức lui ra.
Mới bước ra đã thấy Uyển Tĩnh cầm sổ sách đến, Tiểu Khuyên vội vàng nói: “Uyển Tĩnh tỷ, ngày mai lại đến đi, Vương gia đang nói chuyện với Vương phi.”
Uyển Tĩnh vội vàng dừng chân: “Cảm ơn Tiểu Khuyên, vậy mai ta lại đến.”
“Uyển Tĩnh tỷ, ma ma làm bánh còn dư lại một ít, ngươi ăn không?” Tiểu Khuyên không còn địch ý với Uyển Tĩnh như trước nữa, dù sao sau khi nàng đến đây, Quế Viên mới có thể đến thôn trang làm quản sự.
Uyển Tĩnh nhìn Tiểu Khuyên bằng ánh mắt biết ơn: “Cảm ơn, lát nữa ta sẽ đi lấy.”
Ở trong phủ, Tiểu Khuyên tôn trọng nàng mới làm những hạ nhân khác cũng tôn trọng nàng như thế, lúc trước có một số hạ nhân từng nói là nàng mơ ước Vương gia, may mà Tiểu Khuyên nổi giận, bảo mấy người nhiều chuyện kia câm mồm mới làm nàng sống những ngày tháng bình yên.
Tiểu Khuyên nói: “Bây giờ ta cũng đang rảnh, ta mang đến phòng thu chi cho ngươi, tiện đường mang một ít cho Ngô đại phu luôn.”
Bước chân Uyển Tĩnh hơi khựng lại, khẽ nhíu mày: “Tiểu Khuyên, Ngô đại phu kia là ân nhân của Vương phi sao?”
“Đúng vậy, là ông ta đã cứu Vương phi, ma ma nói ta phải tiếp đãi ông ta cho tốt.” Tiểu Khuyên nói.
Uyển Tĩnh khẽ “Ồ” một tiếng, giống như đang kiềm chế: “Được, ta biết rồi.”