Vương Phi Độc Sủng 2

Chương 11: 11: Triều Đình Tranh Luận Kịch Liệt




Lúc này, phía trên đại điện, Đại Tần hoàng đế Chiến Bắc Diễn đang ngồi ở long ỷ hoàng kim đồ sộ, tôn quý, phía dưới quan lại văn võ đứng thành hai hàng chỉnh tề, cúi đầu vô cùng nghiêm túc.
“Cộp” Thanh hâm nhẹ nhàng liên tiếp vang lên.
Chiến Bắc Liệt anh tuấn hẳn là trên đời ai cũng biết, lúc này hắn mặc tử y, ão mãng bào cao quý, đai lưng bảo thạch đỏ sẫm, cả người tôn quý vô cùng.

(trang phục màu tím)
Mà nữ tử đi bên cạnh hắn xinh đẹp tự thiên tiên, khuynh thành tuyệt sắc!
Nhất là khí chất ngạo nghễ quanh người, đứng bên cạnh hắn không thua kém chút nào, hai người một hắc y như mực, một hồng như lửa, phong thái tôn nhau lên hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, tiến vào sảnh đường như chỗ không người, như tản bộ ở sân vắng, một khí chất làm kẻ khác cảm thấy thấp kém, ghen tị.
Nàng ngẩng đầu chậm rãi quan sát qua đại điện, đây là thói quen của sát thủ, cho dù tới hoàn cảnh nào đều phải hiểu biết mọi thứ trước tiên.
Ánh mắt hướng về Chiến Bắc Diễn ngồi ở ngọc ỷ ngai vàng khảm ngọc, người này 32,33 tuổi, long bào quý giá, đầu đội kim long vũ tu giật dây quan, có vẻ tao nhã tôn quý.

Có vài phần giống Chiến Bắc Liệt, nhưng hắn lại có có sự sắc sảo kiên cường, có thiên hướng ôn hòa, nhưng trong mắt lóe qua ánh hào quang cơ trí có thể nhìn thấy rõ ràng, đây cũng không phải một người tốt.


Cẩn thận ngẫm nghĩ cũng đúng, có thể khiến một người cuồng vọng bá đạo như Chiến Bắc Liệt thành phụ tá, làm sao lại có thể không có chút năng lực.

(cái này hình như kiểu mũ miện của vua ấy)
Đột nhiên, một tiếng quát từ bên trái truyền đến: “Làm càn! Dám nhìn thẳng thánh nhan!”
Lãnh Hạ nghiêng đầu nhìn lại, người vừa nói là một nam nhân khoảng hơn năm mươi tuổi, mặt chữ điền, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm chính mình.
Nàng nhiêu mắt lại, nhìn thấy Chiến Bắc Diễn vẫn chưa có một tia kinh ngạc, khóe môi chậm rãi gợi lên, tốt lắm, đây là ra oai phủ đầu.
Chiến Bắc Liệt đứng ở một bên vẫn chưa nói xen vào, hắn cũng muốn xem tiểu vương phi cường hãn của mình ứng đối với một thần tử ra sao, cũng nhìn hoàng huynh dường như tao nhã nhưng thực ra một bụng phúc hắc giả dối.
Lãnh Hạ nhẹ nhàng cười, nhìn nam nhân đang tức giận trừng mình, thanh âm ko nhẹ không nặng trả lời: “Ngài là……..?”
Nam nhân kia ngửa mặt lên trời hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ vuốt râu nói: “Lão phu là đương triều Thừa tướng, Tả Trung Trạch.”
“A, thì ra là Thừa tướng, thất kính.” Lãnh Hạ gật đầu, còn không đợi hắn trả lời thanh âm lạnh như băng vang lên: “Bản cung cũng không biết, thì ra Thừa tướng địa vị lại ở trên Vương phi.

Thì ra Thừa tướng ở Tần quốc cũng có thể đứng trước mặt hoàng đế nói lỗ m ãng, khi nào thì Đại Tần mênh mông này sửa thành họ Tả?”
Câu cuối như một đợt sấm giữa trời quang nổ vang tại đại điện, khí kinh kinh người!
” Ngươi……ngươi chớ ăn nói bừa bãi” Tả Trung Trạch giận sôi lên, phế vật công chúa này chỉ nói mấy câu nhưng lại khiến cho hắn mang tội âm mưu soán vị, cho dù đương kim hoàng thượng nhân hậu nhưng cũng sẽ không tránh khỏi có mối hiềm nghi trong lòng.
Lãnh Hạ dựng mày, quát to: “Ăn nói bừa bãi? Bản cung là Liệt vương phi do Thánh thượng ban hôn, ngươi ở trước mặt bản cung la hét kêu gào, chính là phạm thượng.

Trong triều đình, Hoảng thượng còn chưa mở miệng, ngươi chỉ là một Thừa tướng nho nhỏ lại dám vượt quá chức phận, chính là coi rẻ hoàng quyền.

Bản cung đại biểu cho Tây Vệ hòa thân mà đến, chiến sự giữa hai nước đã ngừng lại, ngươi lại khơi mào mâu thuẫn là có ý gì? Quả thực lòng dạ khó lường!”
Tả Trung Trạch quỳ phịch xuống đất, run rẩy khóc lóc: “Hoàng thượng, cựu thần trung thành và tận tâm, tuyệt không có ý đồ phản loạn, mong Hoàng thương minh giám!”
Chiến Bắc Liệt hiện lên tia tán thưởng, khá lắm Mộ Dung Lãnh Hạ, không đánh mà thắng.


Tả Trung Trạch này là nguyên lão ba triều, lại là trọng thần đương triều, ngày thường không coi ai ra gì, hiện giờ bị nàng cho một kích thảm đến mức độ này.
Phế vật công chúa này khác lời đồn đại nhiều lắm, trong mắt Chiễn Bắc Diễn hiện lên một tia kinh ngạc, ôn hòa nói: “Lão thừa tướng trung quân ái quốc có nhật nguyệt soi xét, trẫm vô cùng tin tưởng, Thừa tướng mời đứng lên.”
Ánh mắt chuyển đến hướng Lãnh Hạ, thần sắc nghiêm nghị hỏi: “Vệ quốc công chúa vì sao gặp trẫm không quỳ?”
Lãnh Hạ ngẩng đầu, ngạo nghễ trả lời: “Nếu hoàng thượng gọi Lãnh Hạ là Vệ quốc công chúa, như vậy Lãnh Hạ lúc này đương nhiên là đại biểu cho Tây Vệ, đại biểu cho một quốc gia, làm sao có thể quỳ?”
Tả Trung Trạch hai mắt phun lửa, quay lại phía sau nhìn một cái, phía bên trái lại có một thần tử đi ra, lớn tiếng chỉ trích: “Ngươi đã vào đến Đại Tần, chính là Liệt vương phi, nếu là nương tử của thần tử, gặp vua đương nhiên phải quỳ.”
Một tia sát khí hiện lên: “Chiến Bắc Liệt, Liệt vương gia có đặc quyền gặp vua không quỳ, bản cung cùng Liệt vương đại hôn, vợ chồng một thể, đặc quyền kia bản cung đương nhiên cũng được hưởng.

Lãnh Hạ từng nghe rằng, hậu cung của Hoàng thượng chỉ có mình Hoàng hậu, phu thê tình thâm, tin tưởng rằng Hoàng Thượng cũng cho là như thế”
Chiến Bắc Liệt cười thầm, lôi Hoàng hậu ra nói, hoàng huynh kia thật không dám nói gì.

Quả thật Chiến Bắc Diễn chỉ sờ sờ mũi xấu hổ ho một tiếng, vẫn chưa phản bác.
“Ngươi rõ là già mồm át lẽ phải, coi rẻ thánh lệnh!” Thần tử kia căm hận nói.
“Hay! Hay cho câu vợ chồng một thể” Ngoài điện bỗng truyền đến một thanh âm nữ tử trong trẻo, một nữ tử chừng hai mươi tuổi tôn quý, ung dung đi tới.
Nữ tử này đầu đội mũ phượng, một thân cung trang đỏ thẫm, mặt mày hiên ngang, dung mạo tươi đẹp, lướt qua Lãnh Hạ ném cho nàng một tia tán thưởng, nhẹ nhàng chớp mắt, kiều mị cười khẽ, đúng là Đại Tần Hoàng hậu Tiêu Phượng.
Chiến Bắc Diễn bay nhanh xuống phía dưới, cầm tay Tiêu Phượng, hoàn toàn không đem triều thần để vào mắt, mỉm cười ôn nhu: “Ngươi sao lại đến đây?”

Tiêu Phượng hoàn toàn không để uy nghiêm đế vương vào mắt, giận dữ nói: “Lão nương đến xem đệ muội, còn cần phải có lý do”
Lãnh Hạ khiêu mi, hoàng hậu này giống như lời đồn đại, ngang ngược, tùy tính tự tại.

Nàng đưa mắt nhìn khắp, tất cả triều thần đều cúi đầu, không dám ngẩng lên, có thể thấy được hàng ngày bị hoàng hậu ức hiếp không ít.
Chiến Bắc Diễn lại hoàn toàn không tức giận, cười cười làm lành: “Đúng, đúng, vi phu hỏi sai rồi”
Tiêu Phượng lúc này mới cười tươi, vung tay lên: “Các ngươi thần tử đừng nhiều chuyện, khó khăn lắm mấy có đệ muội tiến cung cùng ta du ngoạn”
Nói xong nháy mắt với Chiến Bắc Liệt, trêu tức nói: “Ngươi yên tâm, đại tẩu sẽ không bắt nạt nàng.”
Chiến Bắc Liệt xem thường, ta vô cùng lo lắng,
nhưng không phải sợ ngươi bắt nạt nàng, ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.

Hai mẫu sư tử ngoạn cùng nhau, hoàng cung này cứ coi chừng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.