Vương Phi Độc Sủng 2

Chương 125: 125: Br




Tiêu Chấp Vũ để mười vạn đại quân đóng quân ở ngoài thành, mười vạn người cần có người thống lĩnh, liền để lại bảy tên phó tướng.
Thí Thiên cũng bị để lại, trong ánh mắt oán niệm của bốn trăm linh hai người, Lãnh Hạ vô cùng bình tĩnh xoay người vào thành, không nhìn.
Như vậy, vào thành chỉ có Tiêu Chấp Vũ và sáu người Chung Thương.
Ngoại trừ phủ thành thủ đã hoàn toàn trở thành phế tích, trong thành không có thay đổi gì nhiều, chỉ là hơi có vẻ hoang vắng.
Lãnh Hạ cũng không ép buộc tất cả bách tính phải ở lại, dù sao không phải tất cả bách tính đều có thể tiếp nhận sự thật Đại Tần thống trị, chỉ cần muốn dời đi thì tuyệt sẽ không cản trở.
Nhưng phần lớn bách tính đều ở lại, tạm thời đều đang xem xét, một mặt là do Thác Bạt Nhung dùng thương hội đảm bảo, một mặt là thái độ của Đại Tần sai khi công phá các thành xong đều không quấy rầy bách tính, mọi người đều biết.
Lúc này, không ít bách tính đang đứng trên phố hoặc hé cửa nhìn, không hẹn mà cùng hiếu kỳ, thấp thỏm quan sát đến mấy người đi vào thành, nhất là nhìn thấy quân đội Đại Tần vẫn chưa vào thành, mà là đóng ở bên ngoài, lòng tin không khỏi lại thêm vài phần.
Ngoại trừ bách tính quan sát thì cũng có một người quan sát, đó là Tiêu Chấp Vũ.
Nhưng hắn không nhìn đích tình bên trong thành, mà là Lãnh Hạ, nữ nhân này quả thực là đã đảo điên cái nhìn của hắn về nữ nhân!
Lúc đầu, bởi vì Liệt Vương gặp chuyện không may, nên hắn nhận Hoàng mệnh tiếp nhận quân doanh xích cương, lúc đó phi ngựa cả ngày lẫn đêm tới, dọc đường đều lo nghĩ về chuyện Tuyết sơn, không ngờ lúc tới xích cương liền nhìn thấy một đường hầm xuyên qua đó.
Mà đường ra chính là phía bắc Tuyết sơn, nội địa Bắc Yến!
Vì thế mà hắn mừng rỡ không thôi, từ miệng mấy tên phó tướng mà biết được đây là công của một mưu sĩ bên cạnh Liệt Vương.
Hắn còn nhớ rõ lúc bảy tên phó tướng nhắc tới việc này, vẻ mặt tràn ngập kính nể mà tôn sùng, nhất là Phùng Hiền Lập, dù đã bị thứ đó nổ mất một chân nhưng lại không có nửa phần oán hận.
Dọc đường chinh chiến, hắn nghe được một từ nhiều nhất trong miệng binh lính, chính là’ Mưu sĩ’, mưu sĩ thân thủ sắc bén, mưu sĩ huấn luyện được Thí Thiên đánh đâu thắng đó, mưu sĩ và Vương gia là trời sinh một đôi đất tạo một đôi, mưu sĩ là ngưởi ở trên……
Đương nhiên, Tiêu Chấp Vũ lựa chọn che giấu vấn đề cuối cùng.
Nhưng hai chữ ‘Mưu sĩ’ nhiều vô số đã khiến Tiêu Chấp Vũ ghi nhớ người này, có chút kính nể của người anh hùng dành cho anh hùng, tự giác định nghĩa ‘Thuần nam nhân’
Nam nhân này, không tồi.
Vậy mà lúc này, Tiêu Chấp Vũ nhìn nữ tử tinh tế mà ôn nhu phía trước, lại nhớ tới hình tượng hắn đã nghĩ, rất có vài phần cảm khái không nói nên lời.
Dọc đường, Lãnh Hạ đã nhận ra ánh mắt quan sát của hắn, nàng quang minh chính đại đương nhiên không sợ người khác nhìn, thế nhưng ánh mắt này lại biến đổi, chuyển sang có vài phần oán niệm liền sửng sốt, ngừng bước chân, quay đầu lại, không hiểu hỏi: “Tiêu tướng quân, có việc sao?”
“Không có việc gì!” Tiêu Chấp Vũ mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt đáp.
Lãnh Hạ cũng không ngại, chỉ nhún vai, người này vẻ ngoài rất có tố chất mặt than, không ngờ thế giới nội tâm còn rất phong phú.
Nàng vừa đi vừa hỏi Chung Thương: “Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng đâu?”
Lúc nàng và Chiến Bắc Liệt bị chôn dưới đường hầm, Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng đều ở doanh trại, nhưng lúc nãy lại không thấy hai người.
Thiểm Điện ló đầu ra cười: “Lão Mã đột nhiên không chịu đi, kéo kiểu gì cũng không nhúc nhích, Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng cùng ở lại!”
Lãnh Hạ chép chép miệng, đã sớm biết Diệp Nhất Hoàng có bản lĩnh khua môi múa mép, cho dù là một người xa lạ, chỉ cần cho hắn một canh giờ là có thể xưng huynh gọi đệ cùng người nọ, không ngờ ngay cả Mộ Nhị cũng cưa đổ được.
Vừa đi vừa nói chuyện, mới chốc lát đã thấy tửu lâu ở ngay phía trước, Lãnh Hạ hơi cong khóe môi, quay đầu nói: “Tiêu tướng quân, có một cố nhân, chắc rằng tướng quân sẽ rất muốn gặp một lần.”
Tiêu Chấp Vũ ở Tây cương đã nhiều năm, chắc cũng đã lâu không gặp Tiêu Phượng, hơn nữa đôi huynh muội này khác biệt hoàn toàn, tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không biết nếu hắn thấy Tiêu Phượng trốn cung với tiểu Hoàng tử duy nhất của Đại Tần, khuôn mặt cứng ngắc kia liệu có vỡ ra không?
A, nàng thật sự chờ mong.
Tiêu Chấp Vũ không hiểu cau mày lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Hôm nay bởi vì quân đội Đại Tần đến nên tửu lâu tạm dừng kinh doanh một ngày, bai mươi hai ám vệ đều chờ ở trong, bọn họ ở cạnh Lãnh Hạ mấy ngày, cũng biết nàng không phải là một người coi trọng quy củ, nên cũng từ từ mà tùy tính dần, lúc này vừa thấy Chung Thương và đám người Cuồng Phong, nhất thời liền ào lên cười đùa.

Nhóm ám vệ vây lấy bọn họ rồi kể lại hành động đêm hôm trước, vẻ mặt tự hào, nói rất sinh động!
Đương nhiên là còn thêm mắm dặm muối các loại, cố ý thổi phồng lên, làm Chung Thương kinh hoàng, Thiểm Điện Lôi Minh Mục Dương hai mắt đỏ hồng, Cuồng Phong Mục Thiên tác tây tử phủng tâm trạng, một đám người dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Lãnh Hạ.
Ngay cả Tiêu Chấp Vũ cũng không khỏi thâm ý vô hạn nhìn nàng một cái, nữ nhân này, không chỉ đảo điên cái nhìn của hắn về nữ nhân, mà dù đặt nàng trong nam nhân, nàng cũng là một anh hùng hào kiệt, hoàn toàn không thua kém đấng mày râu!
Dùng bảy mươi lăm người đối chiến ba nhìn, hắn, không có sự quyết đoán này!
Mà nàng, không chỉ dám làm, còn làm được!
Lãnh Hạ đảo mắt nhìn, nghe ám vệ thần thánh hóa mình, rất nghi hoặc mà bĩu môi, lên trời xuống đất không gì làm không được, chỉ thiếu dùng cân đẩu vân mà di chuyển thôi………..
“Vương phi, chẳng hay cố nhân mà người nói…….”
Tiêu Chấp Vũ nghe xong, hiểu hết hành động ngày hôm ấy rồi mới hỏi người mà nàng đã nhắc tới, trong lời nói không tự chủ mà có vài phần tôn trọng.
Lãnh Hạ cười thần bí, cười làm hắn khó hiểu, cất bước đi về phía một gian phòng.
Bên trong gian phòng, Tiêu Phượng đang bế cục cưng chơi đùa rất vui vẻ, nàng đã nghĩ mọi cách để tiểu bất điểm này cười một cái, thế nhưng đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng rất khốc, vẻ mặt giống trẻ con chỉ là nhăn mặt nhăn mũi, thỉnh thoàng còn m*t m*t tay.
Thậm chí nhiều lần nàng đã nghi ngờ mình hoa mắt, thế mà lại thấy đứa bé này trợn mắt bĩu môi nhìn nàng như ghét bỏ làm nàng hận ngứa răng.
Lão nương vì sinh ngươi mà suýt mất mạng, ngươi còn dám ghét bỏ!
Kẹt………
Cửa phòng bị mở ra, Lãnh Hạ đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực chậm rãi nói: “Đại ca ngươi tới.”
Vừa dứt lời, liền thấy một bóng người chậm rãi bước vào, một thân áo giáp hiện rõ vẻ nghiêm nghị, vẻ mặt âm trầm, cả giận nói: “Phượng nhi!”
Tiêu Phượng gào khóc một tiếng nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức đã mở miệng cười đến mức không thể tươi hơn, chân chó nói: “Đại…..

đại…… đại ca!”
Không ai có thể hiểu được lòng nàng lúc này, người đại ca này chính là người mà nàng sợ nhất từ khi còn nhỏ, cả ngày treo bốn chữ ‘ Còn thể thống gì’ ở bên miệng, giáo dục nàng.

Quả thực chính là một sát thần mặt than, từ nhỏ đã bị hắn thuyết giáo mà lớn lên, đến tận lúc nàng tiến cung, hắn đóng ở Tây cương, mới chính thức thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ.
Cho nên lúc này Tiêu Phượng vô cùng chân chó, nhưng không thể nhịn nổi oán niệm trong lòng, quay sang Lãnh Hạ lẽn lút dứ dứ nắm đấm.
Chờ tỷ tỷ thoát khỏi khổ ải,………..
Lãnh Hạ cười vô tội, nàng cũng đâu có sợ con hổ giấy này, tựa người vào thành cửa xem náo nhiệt, rất thảnh thơi.
Tiêu Chấp Vũ sắc mặt lạnh lẽo, cau chặt mày: “Thân là Hoàng hậu, mà lại động tý là kêu gào, như muội sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ, lại dám rời cung một mình, còn thể thống gì!”
Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, nàng vẫn luôn nghi ngờ, Chiến Bắc Diễn là hồ ly nghìn năm, Tiêu Phượng là một cô nương ngốc nghếch hấp tấp, sao có thể có đứa con biến dị như vậy, quả thực là một tiểu khốc nam, lúc này cuối cùng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện……….
Cháu ngoại giống cữu a! (Cữu: anh em trai của mẹ)
Tiêu Phượng cùng phát hiện ra vấn đề này giống Lãnh Hạ, cẩn thân nhìn Tiêu Chấp Vũ đang nghiêm mặt rồi lại liếc tiểu băng sơn trong lòng, nhất thời khóc không ra nước mắt.
Không phải là nàng sinh ra một đại ca thứ hai chứ?
Thậm chí Tiêu Phượng đã nhìn thấy cuộc sống của nàng sau này, tiểu bất điểm giống nàng như đúc nghiêm mặt cau mày ‘Thân là mẫu hậu, sao lại có thể động tý là kêu gào, như người sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ, lại dám rời cung một mình, còn thể thống gì!”

Một đạo sấm sét giáng xuống đầu, trước mắt Tiêu Phượng tối sầm, suýt thì quăng cả đứa bé ra ngoài.
Lúc này Tiêu Chấp Vũ mới để ý tới tiểu bất điểm nàng đang bế, nhíu nhíu mày: “Đây là……….”
Tiêu Phượng giảo hoạt liếc mắt, lập tức bế đứa bé đến trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Đương triều Đại Hoàng tử!”
Tiêu Chấp Vũ sửng sốt, quan sát tiểu bất điểm một lát xong liền hiểu ý của nàng, làm một hành động khiến Lãnh Hạ nhìn trời, Tiêu Phượng đắc ý.
Quỳ xuống!
Khôi giáp chạm đất phát ra những tiếng vang thanh thúy, Tiêu Chấp Vũ quỳ một chân trên đất, vẻ mặt trang nghiêm, cung kính nói: “Thần Uy Vũ Tướng quân Tiêu Chấp Vũ, tham kiến Đại Hoàng tử!”
Tiêu Phượng mẫu bằng tử quý, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt trước Tiêu Chấp Vũ, nhìn đại ca luôn diễu võ dương oai trước mặt mình, chợt cảm thấy hình tượng bản thân trở nên cao lớn.

(Mẫu bằng tử quý: mẹ sang nhờ con)
Nàng thích ý hắng giọng một cái: “Tiêu tướng quân bình thân.”
Lãnh Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chấp Vũ, suy nghĩ kỹ một chút, đây cũng là lẽ đương nhiên.
Nàng liền bước lên hai bước, bế tiểu tử kia khỏi Tiêu Phượng đang đắm chìm trong sung sướng, dưới ánh mắt ngờ vực của nàng, vô cùng bình tĩnh đi ra ngoài, còn không quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, đóng cửa.
Ầm!
Cửa phòng vừa đóng, trong căn phòng không có Đại Hoàng tử, lại truyền đến giọng nói trách cứ của Tiêu Chấp Vũ.
“Muội mà cũng dám trốn khỏi cung, thật là không thể tưởng tượng nổi!
“………”
“Còn sinh Đại Hoàng tử ở ngoài cung, không hiểu phải trái!”
“……….”
“Muội đừng tưởng bày ra bộ mặt này là xong, trong lòng muội có nhận sai không ta rất hiểu!”
“…………”
Lãnh Hạ có thể đoán được, ở bên trong Tiêu Phượng đang ra vẻ đáng thương, hai mắt rưng rưng, bộ dáng một câu cũng không nói nên lời.
Thật ra không phải là do nàng đùa dai nên làm thế, lần này Tiêu Phượng trốn khỏi cung, tuy nàng rất cảm động vì mục đích đó nhưng cũng hoảng sợ không ít, trong cung không ai quát mắng nàng được, bây giờ vừa vặn có một Tiêu Chấp Vũ trách cứ nàng ấy vài câu, để cho Tiêu Phượng bớt tùy tiện đi.
Lãnh Hạ rất sợ, nếu như hôm đó nàng không đến kịp thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Nàng không muốn mất đi người tỷ muội duy nhất trên thế giới này!
Lãnh Hạ khẽ chọc chọc tiểu bất điểm trong lòng, nó tò mò nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười.
Lúc đi xuống lầu, thấy ám vệ vẫn đang xúm lại nói chuyện, ra ngoài liền thấy Thác Bạt Nhung bước tới.
Nàng dừng bước, thấy Thác Bạt Nhung bước đến, giống như không thể nhận ra nàng, một lát sau mới thở dài nói: “Ngươi mà lại là Liệt Vương phi?”
Lãnh Hạ đang muốn khoanh tay nhưng vì còn cục cưng trong lòng nên đành nhún vai, thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta không hề giấu diếm, chỉ là do ngươi không đoán được thôi!”

Thác Bạt Nhung trừng mắt, cổ họng như muốn bật ra những lời th ô tục, trong ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Hạ liền phải nuốt vào, đổi thành oán thầm.
Ngươi nha, là Liệt Vương phi, là phế vật công chúa, mẹ nó ai mà đoán được!
Hắn oán trách hồi lâu rồi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nữ nhân như vậy còn bị gọi là phế vật, người trong thiên hạ mắt mù hết rồi.”
Lãnh Hạ cong cong khóe môi: “Thác Bạt Nhung, ta đã sớm nói, ta là người như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chúng ta là đồng minh!”
Thác Bạt Nhung cười ha ha, cực kỳ sảng khoái, hắn cũng không có ý gì khác, chỉ là chợt biết được nữ nhân này mà lại là ‘Phế vật’ trong miệng mọi người nên có chút sốc mà thôi, hắn đã sớm biết, nữ nhân này dù là Liệt Vương phi thì Thác Bạt Nhung hắn cũng phải kết giao với bằng hữu này!
Hai người đang liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là tán thưởng, thì đúng lúc này………….
Một tiếng gọi nhẹ nhàng chậm chạp như gió xuân truyền tới: “Đệ muội……..”
Giọng nói này vừa nhu hòa vừa ấm áp, bay bay tới tai hai người, chẳng biết tại sao, lại làm Thác Bạt Nhung rợn tóc gáy.
Lãnh Hạ cũng cực kỳ kinh ngạc, nàng vẫn nghĩ tại sao thuộc hạ của Chiến Bắc Diễn còn chưa tới, không ngờ Hoàng đế đại nhân lại thân chinh tới đây.
Nàng quay đầu lại nhìn, người đi giữa Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng không phải chính là Chiến Bắc Diễn đó sao!
Không biết ba người gặp nhau như thế nào mà lại cùng vào thành.
Diệp Nhất Hoàng vẫn ăn mặc như cũ, tay nắm dây cương lão Mã u buồn, đang muốn chạy về phía nàng, liền cảm thấy khí tức nguy hiểm của người bên cạnh, tiếu lí tàng đao, liền dừng bước.

(Tiếu lý tàng đao: trong nụ cười có giấu dao)
Mộ Nhị vẫn thanh y như trước, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng không có chút sắc thái biểu cảm nào, nhưng đôi mắt trong vắt kia sau khi nhìn thấy Lãnh Hạ, chợt lóe lên một tia quang hoa yếu ớt, khóe môi gợi lên một độ cong vô cùng nhỏ.
Thật sự là nhỏ đến mức không đáng kể.
Chiến Bắc Diễn ở giữa mặc một chiếc áo choàng màu lam đơn giản, quý khí vốn có trên người lại càng như vẻ thanh nhã của đất trời, đương nhiên là phải bỏ qua ánh mắt của hắn.
Lãnh Hạ kinh ngạc, mà Chiến Bắc Diễn cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng không phải vì gặp Lãnh Hạ ở đây mà là nam nhân bên cạnh nàng!
Lãnh Hạ luôn luôn lạnh nhạt với người ngoài, Lãnh Hạ luôn luôn lạnh như băng, lại ‘ Thâm tình đối diện’ với nam nhân này?
Chiến Bắc Diễn nổi giận!
Là một hồ ly ngàn năm, đương nhiên khi nổi giận, Chiến Bắc Diễn vẫn ưu nhã mà thanh quý như cũ, hắn chậm rãi bước tới trước mặt Lãnh Hạ và Thác Bạt Nhung, rồi mỉm cười ấm áp với Thác Bạt Nhung nói: “Chẳng hay quý tính đại danh của các hạ là gì?”
Thác Bạt Nhung xoa xoa cánh tay, cố gắng ép tóc gáy xuống, ánh mắt đảo qua Lãnh Hạ và Chiến Bắc Diễn một vòng, nghi hoặc cau mày lại, không nghe ai nói Liệt Vương là một Tiểu bạch kiểm a!
Tiểu bạch kiểm này nếu không phải là Liệt Vương thì tại sao lại tức giận?
Hắn ném cho Lãnh Hạ một ánh mắt, ý hỏi: Nhân tình của ngươi?
Không đợi Lãnh Hạ đạp cho một cước, Chiến Bắc Diễn liền tức giận, hay cho ngươi một Mộ Dung Lãnh Hạ, cũng dám liếc mắt đưa tình với nam nhân khác ngoài Bắc Liệt!
Đại Tần Hoàng đế đang trong cơn giận dữ, nụ cười trên mặt lại càng sáng lạn, mắt hồ ly híp lại như trăng lưỡi liềm.
Hắn liếc mắt về phía đứa bé trong lòng Lãnh Hạ, nghi hoặc nhìn nàng, giỏi thật, không phải là sinh cả con rồi chứ?
Nhưng đối thoại bằng ánh mắt cũng phải cần ăn ý, không phải là cứ tùy tiện lôi hai người ra là có thể, mặc kệ người khác thế nào, chí ít Lãnh Hạ và Chiến Bắc Diễn là không thể!
Lãnh Hạ cho rằng Chiến Bắc Diễn muốn bế con, liền đưa cục cưng đến trước mặt hắn.
Đại Tần Hoàng đế bĩu môi, quan sát đứa bé một phen, trong lòng liền khinh thường, xấu, thật xấu!
Nhìn đôi mắt kìa, một chút thần thái cũng không có!
Mũi rất cao, ngũ quan rõ nét, giống người Bắc Yến, thiếu thanh tú, vừa nhìn đã thấy là một đứa trẻ Bắc Yến ngốc nghếch!
Chiến Bắc Diễn lắc đầu, tiếp tục nhìn xuống………….
Miệng quá nhỏ, như nữ nhi!
Da quá trắng, yếu đuối!

Mặt không có biểu cảm, mặt than!
Chiến Bắc Diễn hung hăng phỉ nhổ, càng quở trách lại càng vui mừng, chờ Phượng nhi sinh, nhất định là một đứa bé anh tuấn như ta với nàng, còn đứa trẻ này, thật là chọc người không vừa mắt!
Nhất là từ đầu đến giờ, không khóc cũng không cười, thật không đáng yêu!
Lãnh Hạ đợi một lúc lâu, thấy Chiến Bắc Diễn đánh giá cục cưng từ trên xuống dưới nhiều lần, qua một phần liền tăng một phần ghét bỏ………..
Nàng tức giận, lạnh giọng thúc giục: “Tiêu Phượng vì sinh nó mà suýt mất mạng, còn không bế con ngươi!”
Chiến Bắc Diễn sửng sốt một chút, không phản ứng kịp, mắt hồ ly chớp, rõ ràng là mất hồn.
Ai?
Con ai?
Lãnh Hạ nhét đứa bé vào trong lòng hắn, cần gì quản hắn là Hoàng đế hay là Thiên đế, thanh âm băng lãnh: “Bế đi, là đứa con Tiêu Phượng suýt dùng mạng đổi lấy!”
Chiến Bắc Diễn đứng cứng ngắc, bế đứa bé, động cũng không dám động, ngơ ngác nói: “Ta….

con ta?”
Bộ dáng kia, quả thực có thể so với Mộ Nhị!
Đại Tần Hoàng đế luôn luôn phúc hắc, gian trá, vào giờ khắc này thậm chí nụ cười trên mặt cũng không nặn ra được, khuôn mặt không rõ là có biểu cảm gì, nói thật là rất khó coi, hắn hỏi lại: “Con ta?”
Lãnh Hạ nhíu mày, gật đầu.
Đại Tần Hoàng đế hít một hơi thật sâu, bế đứa bé trong lòng như nâng niu báu vật, vô cùng cẩn thận.
Đứa bé vừa nãy xấu đến mức không thể xấu hơn trong mắt hắn nay lại như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng, đẹp, rất đẹp!
Đôi mắt cực kỳ giống Phượng nhi, nhất là con ngươi, tròn xoe đen láy, đẹp!
Sống mũi cao, ngũ quan rõ nét, ừm, cái này giống Bắc Liệt, sau này nhất định cũng là một tiểu Chiến thần!
Chiến Bắc Diễn càng nhìn càng thấy mắt mình đúng là bị mù!
Tiều oa nhi này, cái miệng nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, thật đáng yêu!
Nhất là khuôn mặt không có biểu cảm, từ đầu đến giờ không khóc cũng không cười, uy nghiêm lẫm lẫm, hỉ nộ không hiện ra mặt, quả thực là có tố chất Hoàng đế!
Lãnh Hạ nhìn hắn ngơ ngác, bất đắc dĩ lắc đầu dặn dò: “Tiêu Phượng và Tiêu Chấp Vũ đều ở trên lầu, nhanh đi lên đi.”
Không nói thì thôi, vừa nói Chiến Bắc Diễn đã lập tức nghĩ tới điều khác, hắn dùng đôi mắt hồ ly cực kỳ u oán nhìn nàng, quả thực là hận không thể nhào tới cắn xé nàng!
Làm sao mà thê tử hắn rời cung một chuyến lại nhiều ra một đứa con a!
Một nam nhân không thể ở bên thê tử nhìn con trai sinh ra, đây là chuyện ăn năn nhất đời!
Chiến Bắc Diễn phức tạp nhìn Lãnh Hạ, ở trong lòng của Tiêu Phượng, hắn lại không quan trọng bằng nữ nhân này, hơn chục năm thanh mai trúc mã mà lại không bằng một năm ở chung với nữ nhân này, chỉ cần nghĩ tới điều này, hắn liền hận muốn động thủ.
Lãnh Hạ dưới ánh mắt oán niệm mười phần, không khỏi có vài phần xin lỗi nho nhỏ.
Được rồi, nàng quyết định tha thứ cho chuyện hoàng đế này gây ly gián năm đó.
Hoàng đế cuối cùng cũng bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt bế con trai lên lầu.
Đợi hắn rời khỏi, Lãnh Hạ mới nhìn sang Diệp Nhất Hoàng và Mộ Nhị.
Còn chưa kịp nói gì, Mộ Nhị đã bước nhanh tới, khác biệt hoàn toàn với tính cách chậm chạp hàng ngày của hắn, bước tới gần, nhíu mày ngơ ngác nhìn Lãnh Hạ một hồi, trong vẻ mặt khó hiểu của nàng, nắm lấy tay nàng……..
Sau đó đặt hai ngón tay thon dài lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.