Tần Uyển Tình uống một ít canh, chỉ thấy canh hôm nay nhạt nhẽo kì lạ
Mà này...
Các người có tính cho bản công chúa ăn không vậy???
Vũ Nhiên ngồi bên cạnh nàng, tay không ngừng gắp thức ăn mĩ vị vào bát của nàng, miệng cười yêu chiều
Thái tử đã đặt đũa xuống từ lâu
Tam hoàng tử tắt mất nụ cười như gió xuân ấm áp thường ngày
Tứ hoàng tử nắm chặt đôi đũa, gần như muốn bẻ gãy, nô tài thân cận bên cạnh hắn ta nhanh trí nhắc nhở người đó không thể giết được
Lục hoàng tử " Cái quái gì.. "
Bát hoàng tử yếu ớt đẩy thức ăn trong bát vị thất tỉ, thay bằng một miếng tôm hấp " Ăn cái này tốt hơn "
Hôm nay hoàng thượng có chuyện phải ngự triều, hoàng hậu ở bên cạnh chăm sóc cho thái hậu nên mọi người tự ngự thiện ngoài bờ hồ
" Cảm ơn đệ,.. tam vương gia à, bản cung không ăn hết được " Tần Uyển Tình cố giữ cho bản thân thật thanh lịch
" Nàng gầy quá " Vũ Nhiên buồn rầu nói
Này! Đây không phải là gầy đâu, là giữ dáng, giữ dáng đấy
" Tam vương gia, sao ngươi lại ở đây, hình như không ổn " Tần Phục mỉm cười nhẹ, gắp lấy một miếng rau xanh cho vào miệng
" Gia là hôn phu của nàng, có gì không ổn? " Vũ Nhiên vẫn không rời mắt khỏi nàng
" Gia không thích chơi trò đồng tính luyến ái, các người nên kiếm người khác chơi đi " Tần Phục tính tiếp lời nhưng lại bị câu nói của Vũ Nhiên là cho sặc
Đập bàn a!
Cho dù bản thân ngươi đẹp thật, nhưng ta ở đây rất ít, đâu có quen thuộc với cái thứ như thế
Với lại ra khỏi Tần quốc, thì đồng tính chính là bị khinh bỉ nhất
" Gia muốn ăn, các vị có thể yên tĩnh ăn được không, đừng nhìn gia như sói đói như vậy, gia không đoạn tụ " Hắn nói một hồi, lại gắp miếng tôm hấp trong chén nàng cho vào miệng
Tần Uyển Tình "... " Ngàn lời thông cảm cho các huynh
__________
" Tỉ tỉ, đừng cõng đệ nữa.. khụ.. khụ " Tiểu thiếu niên yếu ớt nói, ho khan ra một ngụm máu tươi
" Đệ im.. lặng.. hộc.. hộc " Giọng nói khàn đặc của nữ nhân vang lên, khắp người đều đầy máu, quần áo đã rách nát đến thảm, mái tóc xù che khuất đi gương mặt đầy bùn đất, nhưng đặc biệt, mái tóc có màu vàng chanh nhạt, cùng màu với người mà nàng ta đang cõng
Tiểu thiếu niên hô hấp càng ngày càng trì truệ, mũi tên trên người vẫn chưa được gắp ra, chỉ sơ cứu cho bớt cắt đứt thêm vài động mạch, gương mặt tái nhợt không còn chút máu
Nữ nhân bất cẩn vấp ngã, cả người nàng ta ngã nhào về trước, nhưng nàng ta vẫn ôm đỡ lấy người sau lưng, tấm lưng đập vào đá đau nhói
" Khụ.. " Lần này nàng ta phun ra ngụm máu
" Tỉ tỉ, thả đệ ở đây đi, tỉ mau chạy,.. " Tiểu thiếu niên ngất lịm, sắc mặt từ tái nhợt trở nên tím nhạt dần
" Đừng mà... Mạch.. mở mắt ra nhìn tỉ.. Mạch.. " Từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng ta rơi xuống, hòa trộn với máu tươi bên dưới tạo thành một khung cảnh quỷ dị
Nữ nhân tiếp tục cõng đệ đệ của mình, lê lết thành vạt máu trên đất
Tại sao? Cùng là người mà họ lại đối xử với hai tỉ đệ nàng ta như vậy?
" Khụ.. Chết tiệt.. " Lại thêm ngụm máu phun ra, sức lực nàng ta ngày càng yếu ớt, lại nhìn thấy nơi phồn vinh dưới kia, nàng ta càng kiên định
Phải sống, nhất định phải sống sót
" Ta nói này, ngươi đừng đi theo ta được không? " Tần Uyển Tình một thân nam trang màu xanh mạ, tóc búi cao, vô cùng anh tuấn
" Nàng đi hái nấm, ta đi chung bảo vệ nàng " Vũ Nhiên cầm một giỏ đan tỉ mỉ, miệng cười nhẹ nhàng
Tùy ngươi
" Khoan đã " Vũ Nhiên đưa tay chặn nàng lại, mũi tên bên người đã căng sẵn
Bụi cây trước mặt sột soạt vài tiếng, quan trọng là mùi máu tươi nồng nặc