Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt

Chương 31: Bãi săn



Nhìn từ xa đã thấy được y phục đỏ chói của Tống Thanh Thanh

Tần Uyển Tình lại vận một thân màu tím nhạt, y phục dành riêng cho cưỡi ngựa, cả Vũ Nhiên cũng một màu tím nhạt

Gần bìa rừng đã được dọn sạch một bãi rộng, xung quanh đều được canh phòng cẩn mật, ngay cả một con ruồi cũng khó mà lọt vào, hoàng thượng còn đang khấn trời đất

Phải! Hôm nay chính là ngày đi săn

" Thời gian qua một nén nhang, chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát " Hoàng thượng thống khoái dang tay ra, dõng dạc nói

" Tuân mệnh "

Cứ mỗi năm đều chọn một ngày để đi săn, nếu săn nhiều thì tức năm đó thái bình, dân chúng được ấm no

Sau một nén nhanh, các vị quần thần đều thi nhau xuất ngựa ào vào rừng, khí thế hừng hực như đánh trận

Cả Tần Uyển Tình và Tống Thanh Thanh cũng không ngại ngần gì mà tách nhau ra

Ở đại sảnh trung tâm bên ngoài khu săn chỉ còn vài vị hoàng tử nhỏ tuổi, công chúa và phu nhân có địa vị, họ ngồi lại nói chuyện phiếm, lại bàn bạc chuyện hôn nhân sau này

" Ta nghe nói vị nhị công chúa kia mới trở về đấy "

" Nàng ta đi Tống quốc mà vẫn chưa chết sao? "

" Nghe nói nàng ta được sủng ái lắm, ở lâu vậy mà còn có thể áo gấm về làng cơ mà "

" Nhưng mà mãi vẫn không có nhi tử "

" Cái này ta không biết, hay là không có khả năng nên bị gửi trả nhỉ "

" Ha ha, có thể lắm "

Tần Nhu vừa đi ngang qua, nghe thấy mấy câu đầu còn đỏ mặt vui vẻ, càng nghe thì sắc mặt nàng càng trắng bệch, khăn tay cũng bị vò muốn rách nát

Đặc biệt là không có nhi tử, hắn ta suốt ngày ở chung với muội muội của hắn thì dù nàng có mọc cánh cũng không thể giở thủ đoạn gì cả

Sáng nay nàng còn muốn mang y phục đôi với hắn, kết quả hắn chọn màu đỏ, Tần Nhu dù có làm tứ hoàng tử phi cũng không có tư cách dùng màu đấy

Tống Triệu còn thêm một câu nàng không đủ tư cách bước vào bãi săn, phải, nàng không đủ tư cách, nhưng chỉ cần hắn dẫn nàng vào thì tư cách đấy còn là cái thá gì, vì sao hắn chỉ một mực dẫn ả tiện nhân kia vào cùng

Tần Nhu nén sự tức giận của mình, xoay người bước đi

Các người cứ chờ đấy, kịch hay vẫn còn

....

Tại bãi săn

" Phập " Vũ Nhiên bắn mũi tên vào người con hươu sao, một phát chết tươi

" Nếu dùng da làm áo chắc đẹp lắm " Hắn vừa cười, vừa nghĩ lúc Tần Uyển Tình khoác trang phục này

Trên lưng ngựa của hắn toàn là thỏ con, sóc nhỏ, chim non, chồn bé,.. Chúng đều bị nhốt vào chuồng gỗ thô sơ mà hắn mới làm, đều là động vật nhỏ xinh xắn

" Phập " Mũi tên dính ngay khúc cây bên cạnh, một con mãng xà to lớn quằng quại một lúc liền im lặng

Vũ Nhiên vui vẻ nhìn qua, thấy Tần Uyển Tình cầm con mãng xà ném lên ngựa

Nhìn sang phía ngựa, khóe miệng hắn có chút co rút

Sói, mãng xà, chim ưng, lợn rừng,..

Điều quan trọng là chúng còn sống, ngay cả con mãng xà mới bị bắn kia vẫn còn sống, chúng rất ngoan ngoãn nằm im, hoặc là theo sau lưng nàng

Hắn lại nhìn thành quả của bản thân

Thì ra nàng thích những thứ cường tráng đến vậy

Tần Uyển Tình nhìn vào ngựa của hắn, sở thích của nam nhân cổ đại đều như vậy sao?

" Cái kia.. " Nàng hơi chỉ vào con chồn nhỏ lông màu vàng đất đáng yêu kia

" Nàng thích sao? "

" Ừ "

" Vậy ta lấy cho nàng " Vũ Nhiên vui vẻ cười, rất cao hứng mở lồng ra

" Ngươi cẩn thận "

" Không sao "

" Răng của nó có độc đấy "

Vũ Nhiên phản ứng nhanh nắm cái miệng nhỏ đang há ra kia, ngạc nhiên nhìn nó

" Đây là hồ ly đất, nó sống chủ yếu ở vùng hoang mạc, lại rất hiếm gặp, nó cắn một phát thì chết khỏi phải nói, đặc biệt nó thích giả yếu đuối để dụ người ta vào bẫy, nhưng sao lại xuất hiện ở đây? " Tần Uyển Tình đưa tay vuốt ve con vật nhỏ, hồ ly đất nằm rất im lặng, không hề động đậy hay giở thói cắn người

Vũ Nhiên không biết cũng phải thôi, trên thế giới này có bao nhiêu thứ kì lạ, riêng con hồ ly này đã kì lạ lắm rồi

Hồ ly nhỏ bằng một nắm tay, lông lại mượt mà, ngoan ngoãn yên phận để được vuốt ve

" Gọi ngươi là Tiểu Uyển nhé? " Vũ Nhiên cười nhẹ

Hồ ly như có linh tính, gật nhẹ đầu vài cái

Tần Uyển Tình cũng không nói gì

...

Mặt trời dần ngả bóng, mọi người cũng mang thành quả của mình trở về

Tần Uyển Tình sau khi lấy nọc độc của mấy con vật kia xong liền thả cho chúng về rừng, chỉ mang theo con Tiểu Uyển kia và vài con thỏ trắng của Vũ Nhiên

" Năm nay săn bắt rất nhiều, các khanh đã vất vả rồi, riêng tứ hoàng tử Tống quốc săn được nhất, nên trẫm sẽ trọng thưởng " Hoàng thượng cười xoà, nhìn cái đống động vật nằm la liệt ấy, ông càng hài lòng, đúng thật là tuổi trẻ tài cao

" Nhi thần đa tạ phụ hoàng "Tống Triệu chắp tay cúi đầu thành lễ

" Cẩn thận " Tần Uyển Tình đang vui vẻ, lại nghe tiếng hét của nữ nhân, trong nháy mắt nữ nhân ấy lao ra trước mặt hoàng thượng, đỡ lấy một mũi tên

Hoàng thượng tắt nụ cười, ông tuy già nhưng vẫn cảm nhận được mũi tên ấy, vẫn có thể né được mà

Quan trọng nàng ta là ai?

Nữ nhân ngã khuỵ xuống, máu từ y phục thấm ra đất

" Bảo vệ hoàng thượng " Thái tử Tần Hiên rút kiếm ra hét lớn, ngự lâm quân xung quanh đều chuẩn bị

Hắc y đều nhảy ra, bao vây lấy khu săn

" Các ngươi thật to gan, có biết đây là ai không? " Tống Triệu nghiêm giọng

Hắc y không hề để tâm, đều xuất thủ đồng loạt, mà mục tiêu chính là hoàng thượng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.