Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt

Chương 42: Trúng độc



Hoàng thượng tức giận ném cả bộ ly sứ đắt tiền xuống đất

" Chuyện này là sao? "

Lí thái y run rẩy quỳ xuống, mồ hôi chảy ướt đẫm cả áo

" Thần.. thần thật sự hết cách "

Lí thái y cứ vậy mà quỳ, mồ hôi ngày càng nhiều

Hoàng thượng có diễn cũng không cần diễn nhập tâm vậy đâu, làm trái tim nhỏ bé của ông muốn rụng theo rồi

Tiểu Hoài vẫn một mực quỳ cạnh giường thái hậu, đầu cúi thấp xuống, không rõ biểu cảm ra sao, nhưng thân hình hơi run, là nàng đang nhịn cười

" Tiểu Hoài cô nương, có biết gì không? " Hoàng thượng nhẫn nhịn quay qua Tiểu Hoài, giọng trang nghiêm hỏi

Tiểu Hoài cúi thấp người hơn, giọng nhỏ nhẹ:

" Tiểu nữ không rõ, nhưng một phần là do tiểu nữ bất cẩn "

Hoàng thượng thấy nàng muốn ngẩng đầu lên trả lời liền không nhịn được quát lớn

" Ngươi cúi đầu xuống cho ta "

" Tiểu nữ rõ " Tiểu Hoài giật thót tim, ôi mẹ ơi, có mắng cũng phải báo trước chứ

Hoàng thượng nhận ra bản thân lỡ lời, liền dùng tay vuốt ngực hạ hỏa

Đó đến giờ có lúc nào ông để nữ nhi hạ mình quỳ xuống đâu, nếu giờ nàng ngước đầu lên nhìn, chỉ sợ ông không nhịn được mà ngừng diễn

Thái hậu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi lúc còn ho khụ khụ, Tiểu Hoài vội đứng lên vuốt lưng cho người dễ thông khí

" Phụ hoàng, người đừng tức giận, ảnh hưởng long thể " Thanh Lan đưa tay che đi gương mặt đầy nước mắt của bản thân, hả hê nhìn kẻ sắp gặp họa

Chết rồi! Những người tranh sủng với ta đều phải chết

" Đến bây giờ cũng chưa biết ai hạ độc thái hậu, việc này cần điều tra rõ, không nên đổ hết tội cho Hoài cô nương được " Thanh Lan tiếp lời, giọng nói nhẹ hơn hẳn

" Trẫm hiểu, mọi người ai về nhà nấy đi, trẫm nhất định sẽ tra rõ "

Thanh Lan cúi đầu lui ra, trên miệng còn nụ cười nhạt

" Con bé này, đừng quậy phá quá " Hoàng thượng nhỏ giọng nói một câu, rồi ném bình sứ xuống, mắt tràn đầy cưng chiều

" Chuyện này liên quan đến quốc gia đại sự " Tiểu Hoài đáp, giọng cũng rất nhỏ

Lí thái y ngồi bệt xuống đất, lúc này mới uống được một ngụm trà giải khát

....

" Ta đi điều tra ra rồi, do cây nhân sâm hồi trước ả Thanh Lan kia tặng thái hậu có độc, hôm qua ả dùng thân phận vào thăm thái hậu, sau đó tiêu hủy bằng chứng kết tội rồi " Tề Liên Băng thông báo, mặt đầy sự mong chờ

" Tỷ làm tốt lắm " Tiểu Hoài nhấp một ngụm trà thơm, mắt cười cong thành hình lưỡi liềm rất đẹp

Tề Liên Băng đỏ mặt phẩy phẩy khăn tay, cười nói:

" Haha, giúp được muội, tỷ thấy rất vui "

Tiểu Hoài đưa tay nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Tề Liên Băng, kiểm tra từng ngón tay thon dài của nàng ta, rồi áy náy:

" Xin lỗi, hôm ấy trà có nóng lắm không? "

Cả người Tề Liên Băng muốn bốc hỏa, lắp ba lắp bắp sắp xếp lại lời nói của bản thân:

" Không sao.. ta.. ừm.. dù sao cũng trong kế hoạch mà.. Loan mỹ nhân lúc đấy thật sự muốn giết muội "

Tiểu Hoài lại cười, sau vì thấy vướng víu với tấm mạng che, liền nhẹ nhàng tháo xuống

Tề Liên Băng giật thót, vội chạy ra đóng chặt cửa, sau mới ngồi yên

Nữ nhân trước mắt, có vết sẹo hồng rất đáng sợ, nhưng mặt còn lại thanh tú dễ nhìn, khí chất khác hẳn nhan sắc vốn có, giọng nói cũng rất trong trẻo

" Tỷ không cần phải vậy, muội luôn dịch dung mà " Giọng Tiểu Hoài nhẹ như bay, lại có ý trêu đùa

" Nếu tỷ sợ gương mặt này thì... "

" Không không!! Ta thích mà, miễn là muội thì ra sao cũng đều rất đẹp " Tề Liên Băng đứng bật dậy, đập mạnh bàn một cái

Chết rồi!

Nàng nói gì vậy? Nàng vừa nói gì vậy? Nóng quá đi mất

Tề Liên Băng xấu hổ che mặt, nữ nhân kiêu căng từ nhỏ như nàng, chưa từng mất mặt như bây giờ

Tiểu Hoài chống cằm, hình như lại rải thính khắp phòng nữa rồi

....

" Vương gia, tin đồn đều đã bị dập tắt hết " Tính Khang chắp kiếm báo cáo

" Tốt "

" Gia, vị vương phi kia, tính hết tuần này đã đuổi hơn 3 vị phu nhân ra khỏi phủ rồi "

Vũ Nhiên vẫn tiếp tục châm trà, nhàn nhạt nói:

" Không sao, để nàng thích làm gì thì làm, đuổi hết đám thiếp thất ấy đi, sau này Tình Nhi quay lại nhậm chức cũng đỡ phiền "

" Nhưng sẽ chọc giận đến các vị đại thần khác "

" Ngươi có biết nếu vương phi thật trở về, thì đám nữ nhân ấy không đơn giản là bị đuổi đâu, vả lại gia chẳng sợ bọn họ "

Tính Khang suy nghĩ một lát cũng thấy đúng, với một nữ nhân còn nhỏ mà đánh bay mất một Xiêm quốc rộng lớn rồi, thì việc này nhằm nhò gì

Sao tự dưng hắn bị vương gia thuyết phục lại rồi

.....

Hu hu, hồi trước tính đăng mà tự dưng mất mạng, nên giờ mới đăng được, thông cảm cho tớ nha <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.