Tú Yên mở to mắt, tham lam hít lấy không khí, lại nhìn khung cảnh xung quanh
Trời đã sáng, ấm hơn buổi tối nhiều, nhưng tại sao bản thân nàng lại cảm thấy lạnh sau lưng
Thất công chúa!! Đúng rồi!
Nàng chạy vội vào xe ngựa, chỉ thấy trống không, Vũ Nhiên đứng gần đấy, sắc mặt cực kém, như thể đụng vào sẽ bị ăn tươi nuốt sống vậy, nàng cũng đoán ra phần nào sự việc
" Vương.. " Gia
" Tú Yên! " Câu nói của Tú Yên liền bị ngắt, Vũ Nhiên không lạnh không nhạt gọi
" Có nô tì "
"... " Vũ Nhiên đột nhiên im lặng, gương mặt có chút mệt mỏi
" Cái đấy.. Người đừng lo, công chúa sẽ không có chuyện gì đâu " Tú Yên lên tiếng an ủi, nể tình đây là phu quân của công chúa thôi
" Nàng giờ là vương phi Vũ quốc "
Giờ phút này người còn rảnh rỗi đi so đo chuyện đó à??
" Vâ.. Vâng " Tú Yên khá bảo thủ, do dự một lát mới đồng ý cách xưng hô ấy
" Công.. Vương phi sẽ không dễ dàng bị bắt vậy đâu, huống hồ độc dược không có tác dụng với người, nói gì đến tán hồn " Tú Yên vẫn kiên nhẫn an ủi
" Nàng say " Hai từ đủ hạ gục lời giải thích của đối phương, trước khi đi nàng còn cười với hắn cơ mà, bộ dạng đấy chẳng say còn gì
Tú Yên biết vị vương gia này lo lắng đến mức thiếu suy nghĩ rồi, im lặng, cuối cùng nàng cũng kiếm được lời an ủi
" Vương phi không phải người dễ bắt nạt, người đã từng học võ công, cũng từng giao đấu với Tề công tử ( Tề Thương). Dịch dung hòa với địch để giành thắng lợi,... Thật ra, nô tì nói là bảo vệ người, cũng chỉ làm chân sai vặt nhỏ thôi, võ công của nô tì còn chưa bằng một phần của vương phi "
" Nàng rõ ràng không có nội công " Không có thì làm sao tập võ
" Vương phi từng nói, nội công với võ công, đôi khi chúng không liên quan đến nhau, người đã tự chứng minh rồi "
Vũ Nhiên lúc này mới thở phào, tảng đá đè nặng trong lòng đã nhích ra chút ít, xem ra, nàng vẫn còn có thể cầm chân bọn chúng đến khi hắn tới
Hắn sẽ đến kịp!
" Còn cái này, là cách giải cơ quan trong khu rừng kia, vương phi đã viết hôm trước, dặn dò nô tì đưa cho vương gia, để người đón vương phi "
Tú Yên nói, gương mặt biểu cảm như hiểu ra chuyện gì đó, tối qua vương phi nói với Tú Yên những lời như vậy, nàng không hiểu gì cả, vương phi vào khu rừng ấy làm gì, bây giờ mới rõ, cho nên lúc Tú Yên tỉnh lại, bình tĩnh hơn người khác rất nhiều
Vũ Nhiên đôi lúc không hiểu, nữ nhân mà hắn yêu, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật
( Lời Tình tỷ: Ta chẳng có bí mật gì cả, tại các ngươi tự tâng bốc ta lên thôi, thật đấy, ta sống vô cùng đơn giản)
...
" Tiểu Nhị, rót cho ta chén trà " Tần Uyển Tình ngồi trên một tảng đá rất lớn, chiếm gần hết nửa căn phòng, vui vẻ nói với nam nhân bên cạnh
" Ta không phải Tiểu Nhị " Nam nhân hơi bất mãn, liền gằn từng chữ một " Bây giờ ngươi là tù nhân, ngoan ngoãn một chút "
Tần Uyển Tình không đáp, trong này chán chết, chỉ có trêu chọc ai đó cho vui vẻ một chút thôi mà, tên này lại thật thà, chọc vài câu đã tức bốc khói, đáng yêu vô cùng
" Cô nương, trang chủ muốn gặp người " Một nữ nhân khác bước vô, gương mặt lạnh tanh, tóc búi cao, cách nói chuyện cũng vô cùng cứng nhắc
" Được thôi " Tần Uyển Tình đứng dậy, rất hợp tác, đương nhiên, nàng luôn là con người rộng lượng, không thích làm khó ai cả
Nữ nhân mặt đơ đưa tay làm hành động mời, rồi đi trước dẫn đường
Đây là một sơn động rất lớn, thiết kế tinh xảo, cả con đường đều lát đá cẩm thạch sáng loáng, hai bên tường đều khắc rất nhiều chú ngữ phức tạp, đa số đều nói các loại võ công khác nhau
" Ngươi hiểu sao? " Tiểu Nhị trầm giọng hỏi, nghe có vẻ không vui
" Ta? Làm sao có thể chứ " Tần Uyển Tình cười, không có chút chột dạ khi nói dối " Chỉ là nhìn đẹp thôi "
" Tốt nhất ngươi đừng nên hiểu " Tiểu Nhị đe dọa, ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ
Nàng nhún nhẹ vai, không đáp, hiểu hay không, đều chẳng ảnh hưởng gì tới nàng cả
...
Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn trong trẻo của ai đó, rất hay, nhưng lại hơi sầu bi, còn có chút gì đó lưu luyến khiến người nghe day dứt
Tần Uyển Tình vừa bước vào, tiếng đàn trở nên dồn dập, sự bi thương liền biến mất, chỉ nghe vụt một tiếng gió bên tai, vài sợi tóc của nàng liền bị cắt đứt, rơi xuống nền đá
Chà! Chào đón nồng nhiệt như vậy, thật vinh dự
" Tịnh My, ngươi còn muốn hủy dung nàng ta sao? " Giọng nói xuất phát sau tấm rèm màu đỏ máu, có chút yêu mị
Nữ nhân tên Tịnh My kia hơi khựng lại, rồi cúi đầu vuốt ve chiếc đàn tranh của mình, Tịnh My không phải là dạng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng tính là xinh đẹp, cách trang điểm làm nàng ta trở nên quyến rũ hơn, khá thu hút ánh nhìn
" Sư huynh.. người.. " Tịnh My khẽ nói " Thật sự là không nỡ sao? "
Nam nhân sau tấm rèm nhẹ nhàng bước ra, yêu nghiệt hơn cả Lưu Tâm, đôi mắt sắc bén đậm ý cười, y phục đỏ tươi, tóc tùy ý xõa, thoạt nhìn chẳng khác gì nữ nhân, còn đẹp hơn cả nữ nhân
Hắn nâng tà áo, lười biếng hỏi " Chuyện của ta, ngươi quản được sao? "
Âm thanh rất chậm rãi, cứ như khắc vào tâm người ta một nỗi sợ hãi
" Không... muội sai rồi " Tịnh My hơi run rẩy, rồi im bặt, mồ hôi sau lưng đã ướt đẫm y phục, chết tiệt, vừa nãy quá kích động rồi, nàng ta sao có thể quên bản tính tàn nhẫn của hắn chứ
" Ngoan lắm " Nam nhân cười hài lòng, đưa tay vuốt nhẹ tóc Tịnh My, lúc buông ra, vô tình cắt mất mấy sợi, hành động này khiến nàng ta sợ tới mức không dám động đậy
Tần Uyển Tình vẫn còn đang xem họ diễn trò, nhan sắc của nam nhân ấy quả nhiên khiến người ta kinh diễm, xem ra chuyến đi lần này quả thật là quyết định đúng đắn
Nam nhân nhận ra ánh mắt quan sát của nàng, nụ cười càng trở nên chói mắt, còn dùng tà âm nói với nàng:
" Đã lâu không gặp, Tình Nhi "
.....
Mỗi lần nhảy hố truyện gì là y như rằng truyện đó drop, nản gần chết, thôi thì về lấp hố truyện của mình cho vui vậy.