Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 23: Vậy để bổn đạo cô cắt đứt nghiệt duyên này của các ngươi



Cả người Phật Tịch ngây dại, chột dạ nhắm mắt lại.

[Tiêu rồi.]

[Sao bị phát hiện nhanh như thế?]

Nàng mở to mắt, sợ hãi xoay người, cúi đầu xuống: "Vương, vương gia."

Bắc Minh Thần nhìn nữ tử trước mặt, hừ lạnh một tiếng.

Phật Tịch lấy lòng nói: "Vương gia, chẳng phải ngài nói không ra ngoài à?"

Bắc Minh Thần lạnh lẽo nhìn qua.

Phật Tịch cười gượng mấy tiếng: "Xem như ta không nói đi."

[Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì ta đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu rồi.]

"Vương gia, tỷ tỷ."

Phật Tịch lúng túng đưa tay che mặt, nàng đã cảm giác được mặt đau rồi.

[Bị vả mặt vội vàng không kịp chuẩn bị.]

[Đợi lát nữa chính là hiện trường lật xe cỡ lớn.]

Ninh Nhàn Uyển đi đến bên cạnh Bắc Minh Thần, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Vương gia..."

Bắc Minh Thần khẽ đáp lời.

Phật Tịch chậm rãi lùi ra sau, ý muốn làm người vô hình.

[Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.]



Ninh Nhàn Uyển không buông tha Phật Tịch, mỉm cười nhìn nàng: "Vương gia và tỷ tỷ đang nói gì đó?"

Phật Tịch dừng bước, cười lịch sự: "Đang nói chuyện..."

Bắc Minh Thần đã quen với giọng điệu không khiến người ta tức c.h.ế.t không thôi.

Nàng nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Ninh Nhàn Uyển, lạnh lùng nói: "Chuyện nhà..."

Vẻ mặt Ninh Nhàn Uyển giống như bảng pha màu, thay đổi đủ sắc nhưng đều là màu u ám.

[Bắc Minh Thần hay lắm.]

[Quá tuyệt.]

[Giơ tay tát một cái.]

[Đây chính là cái gọi là ý muốn g.i.ế.c người.]

Phật Tịch dương dương đắc ý, nếu không phải tình cảnh lúc này không thích hợp, nàng rất muốn ngửa mặt lên trời cười to.

[Ta nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là nhìn người ngươi bị tức chết.]

[Vương gia, là Uyển Nhi làm phiền ngài và tỷ tỷ à?"

Phật Tịch mím môi.

[Đúng là Tiểu Cường đánh không chết.]


Nàng khẽ chớp mắt, trên mặt cười không khép được, vội vàng đi lên mấy bước giữ c.h.ặ.t t.a.y của Bắc Minh Thần, đẩy Ninh Nhàn Uyển ra sau.

Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt thẹn thùng: "Vương gia..."

Cả người Bắc Minh Thần run lên, cúi đầu nhìn nữ tử đang nở nụ cười vui vẻ bên cạnh, rõ ràng giọng nói không vui nhưng rất khẽ: "Nói chuyện cẩn thận."



Phật Tịch mím môi thành một đường: "Vương gia đáng ghét."

[Như vậy xem ra thật ra Bắc Minh Thần rất tốt.]

[Có sắc có tiền có quyền.]

[Ở cổ đại, trong tình huống không có pháp luật bảo hộ, tìm được một chỗ dựa trâu bò như thế, cho dù sau này làm chuyện xấu chỉ cần nói tên của Bắc Minh Thần ra thì ai dám làm khó nàng nữa chứ.]

Nàng suy nghĩ như thế chợt bật cười ra tiếng.

Ninh Nhàn Uyển siết chặt hai tay, nghĩ rằng Phật Tịch cười như vậy là đang gây hấn với mình.

Vẻ mặt của Bắc Minh Thần một lời khó nói hết, hắn chính là người gánh trách nhiệm mà người ta hay nói.

Phật Tịch vội che miệng lại, liếc trộm nhìn sắc mặt của hai người.

[Vậy để cho bổn đạo cô chặt đứt nghiệt duyên của các ngươi.]

Bắc Minh Thần hứng thú nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Phật Tịch nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Bắc Minh Thần, trong lòng không vui lắm.

[Bắc Minh Thần, hay lắm.]

[Ánh mắt này có thể gọi là liếc mắt đưa tình.]

[Với hành động vừa rồi của ngươi cho ngươi 99 điểm, nếu max điểm sợ ngươi sẽ kiêu ngạo.]

Khóe miệng Bắc Minh Thần mấp máy.

Liếc mắt đưa tình à?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.