Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 25: Tử Lan bốn tuổi rồi!



Nhìn này hai động vật chung sống hài hòa như thế, Tử Lan Thanh rất hài lòng gật đầu một cái, sau đó thân thể mập mạp ngồi xổm xuống, vuốt đầu nhỏ của chúng, "Nhớ, chủ nhân ở vương phủ này chỉ có một, đó là Chu Tử Mặc, hắn là cha ta, các ngươi ngàn vạn lần không được đắc tội hắn, nếu không ta cũng không cứu các ngươi được!" Tử Lan Thanh nói rất chậm, cũng rất nghiêm túc.

Mà lúc nàng đang nói lời này, rõ ràng thoáng qua mấy tia sáng rỡ trong mắt.

Hai con động vật nhỏ cực kì ngoan ngoãn chớp cặp mắt của bọn nó, giả vờ làm bộ cái gì cũng không hiểu. Ngay cả khi trong lòng của bọn nó, đều đồng thời khinh thường Chu Tử Mặc chỉ là một đứa trẻ.

Hắn là cái thá gì, cũng dám làm chủ nhân của chúng nó, nếu không phải chúng nhìn mặt mũi của tiểu chủ nhân, đã sớm một ngụm cắn chết hắn rồi!

"Ta biết các ngươi nghe hiểu ta đang nói gì, mặc dù ta không muốn tin tưởng cảm giác của mình. Nhưng lại không thể không tin tưởng, các ngươi không phải động vật bình thường. Cho nên. . . nhất định không được làm thương tổn Chu Tử Mặc, nếu không. . ." Tay Tử Lan Thanh đang nhẹ nhàng vuốt ve hai con động vật nhỏ đột ngột dùng sức.

Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh ngược đãi động vật .

Cố nhéo hai con động vật nhỏ này, sát khí ở đáy mắt chợt lóe lên. Sau đó, Tử Lan Thanh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười đùa rời đi.

"Meo meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Tiểu chủ nhân vừa rồi thật là khủng khiếp. )

"Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: về sau ngàn vạn lần không thể đi trêu chọc tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia. )

"Mèo. . ." ( Thú Ngữ: Đúng vậy, về sau cách xa tiểu quỷ kia ra một chút.)

Nhờ sát khí chợt lóe lên trên người Tử Lan Thanh, bây giờ hai con tiểu sủng vật đã không có hứng thú tranh cãi với nhau chút nào nữa, d.d.l0q0d có vẻ chúng nên chiếm một chỗ để ngủ thôi.

Lúc này Tử Lan Thanh cũng không biết suy nghĩ của hai sủng vật này, bởi vì nàng đang vùi ở trong ngực bà vú, cười đùa hỏi sinh nhật nàng vào mấy ngày nữa sẽ có quà gì.

Vì không biết rốt cuộc Tử Lan Thanh ra đời khi nào, nên Chu Tử Mặc lấy ngày nhặt được nàng là ngày sinh nhật.

Bốn tuổi, cái tuổi tác này quả thật rất nhỏ, nhưng mà với Tử Lan Thanh mà nói thì nàng đã trở thành lão bà 34 tuổi rồi, quà sinh nhật vẫn là thứ rất mới lạ.

Vì đời trước nàng vốn dĩ không có được nhận quà sinh nhật nào cả.

"Sau sinh nhật của ngươi, thì sau bảy ngày nữa sẽ là sinh nhật phụ thân ngươi." Bà vú điểm cái mũi nhỏ của Tử Lan, cười đùa nói.

Tuy nói như vậy, nàng cũng chỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Tử Lan. Về phần tiểu vương gia, hàng năm hắn sẽ nhận được rất nhiều lễ vật, tất nhiên không thiếu món quà của nàng.

Nghe thấy lời của bà vú, cặp mắt Tử Lan Thanh sáng lên, sinh nhật Chu Tử Mặc. . . Quà tặng. . .

Ba năm trước, quan hệ của nàng và Chu Tử Mặc vẫn luôn là trạng thái nửa cứng ngắc, nên sinh nhật Chu Tử Mặc là việc vớ vẩn với nàng!

Nhưng gần đây, Tử Lan Thanh biết, tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia thì ra vẫn là rất quan tâm nàng, nên chuẩn bị cho hắn một phần quà tặng nhỏ cũng là việc nên làm.

Nàng cũng không phải vì thích tiểu quỷ kia, mà là. . . mà là vì là tiểu quỷ kia tốt với nàng, nên nàng mới tốt với hắn!

Tử Lan Thanh tự an ủi trong lòng.

. . .

"Vương Gia, sinh nhật tiểu cách cách sắp tới, lần này vẫn giống năm trước ạ?" Tiếng chân chó của Tiểu Tam vang lên, mà lúc này Chu Tử Mặc đang viết một bức đại tự.

Chữ viết tràn trề niềm vui này rất khó tưởng tượng chỉ do một hài đồng sắp 10 tuổi viết.

Chu Tử Mặc vẫn không mở miệng, cho đến khi nét bút hoàn mĩ cuối cùng hoàn thành mới mấp máy môi, hơi bất mãn nhìn bức tự này của mình.

Vì hắn không cảm nhận được thâm ý từ trong chữ.

Chữ của hắn chỉ có hình dáng xinh đẹp, nhưng căn bản không có ý cảnh như mẫu phi nói. Ai. . . có chút tự giễu cười một tiếng, Chu Tử Mặc nắm bức tự xinh đẹp lên vò nát.

Hiển nhiên Tiểu Tam đã quen với hành vi bây giờ của Vương Gia nhà mình, không có một vẻ mặt kinh ngạc nào cả.

"Tử Lan bốn tuổi rồi. . ." Vân vê chữ của mình, Chu Tử Mặc lấy ra một tờ giấy trắng lần nữa, vừa tiếp tục viết vừa nhẹ nhàng nói.

Đúng, Tử Lan bốn tuổi rồi. . . Căn cứ tin tức hắn lấy được, Tử Lan khi chín tuổi sẽ có một sự khác nhau quan trọng, hắn chỉ có thời gian 5 năm.

Ở đây trong năm năm, nhất định hắn phải có đầy đủ thực lực bảo vệ Tử Lan, nếu không. . .

Không có nếu không! Tử Lan nhất định sẽ sống rất tốt, nàng sẽ gả cho hắn, nhất định sẽ như vậy! Cho dù hắn và nàng có quá nhiều đau khổ, nàng cũng sẽ nhớ hắn, vĩnh viễn nhớ hắn! Bởi vì hắn. . . thật sự yêu nàng!

Dù năm chín tuổi ấy, chắc chắn nàng bị mất đi tất cả trí nhớ, Chu Tử Mặc cũng tin rằng, nàng sẽ nhớ hắn, vĩnh viễn. . .

"Vương Gia, vẫn làm giống ba năm trước sao ạ?" Không lấy được đáp án, Tiểu Tam lại hỏi một lần nữa.

Hắn không phải ngu ngốc, qua 3 năm, hắn có thể thấy được tiểu vương Gia thật tâm thích tiểu cách cách, nhưng mỗi lần đến sinh nhật tiểu cách cách, Vương Gia lại giống như không biết, tỏ ra rất bình thản.

Mà qua ngày sinh của vương gia, tiểu cách cách cũng giống như không biết, hai người này, thật đúng là. . . Một đôi oan gia!

"Như cũ." Sau khi Chu Tử Mặc hơi cau mày, chậm rãi mở miệng.

Với Chu Tử Mặc mà nói, chan~chan.l.q.d mỗi một lần sinh nhật Tử Lan đều ám chỉ hắn, khoảng cách đến khi Tử Lan chín tuổi đang không ngừng tiến gần!

Mà hắn, còn nhỏ yếu như vậy! Không cam lòng, thật rất không cam lòng! Vì vậy hắn chỉ có thể mỗi thời mỗi khắc liên tục phấn đấu, chỉ cần phấn đấu như vậy, mới có thể bảo vệ đứa bé ấm áp này cả đời.

"Nhưng. . . vâng ạ." Tiểu Tam định nói gì đó, tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt tiểu vương gia đang liên tục chuyển lạnh, vì vậy sau khi rùng mình một cái, cẩn thận nuốt trở lại.

Hắn làm sao lại quên người trước mặt này không chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi! Mà là vương gia ngoan thủ cay độc chứ!

Sau khi Tiểu Tam lui ra, Chu Tử Mặc lại lấy ra một tờ giấy trắng lần nữa, chậm rãi viết hai chữ ‘ Tử Lan ’ lên trên, nhìn chữ tràn đầy linh tính này, nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng chỉ có hai chữ này, hắn mới có thể viết hoàn mĩ không sứt mẻ như thế.

Tử Lan. . .

Thời gian thoáng một cái đã đến sinh nhật Tử Lan Thanh, giống như năm trước, sáng sớm bà vú đã đi nấu một chén mì trường thọ, gần một nửa bị Tử Lan Thanh nuốt vào bụng, còn hơn phân nửa kia cũng vào dạ dày của tiểu quỷ Chu Tử Mặc.

Cực kì bất mãn lau sạch cái miệng nhỏ của mình, Tử Lan Thanh liên tục chuyển hai con ngươi đen láy tỏa sáng của nàng nhìn Chu Tử Mặc.

Sinh nhật năm nay, có quà tặng hay không?

"Hôm nay không cần phải đi học, ta đã xin phép phu tử của các ngươi rồi." Chu Tử Mặc cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tử Lan Thanh, hoảng hốt cúi đầu.

"Vậy à." Tử Lan Thanh thấy hắn không cầm quà tặng, cực kì buồn bực đáp một tiếng, sau đó lại nghĩ đến hôm nay không cần phải đi vào cung, lập tức tràn đầy sức sống trở lại.

"Bà vú, quà tặng của ta." Tử Lan Thanh đưa tay nhỏ bé béo ụt ịt của mình ra, mặt tươi cười nhìn bà vú, quà tặng của bà vú chắc chắn không thể không có.

"Cũng biết quà tặng, ha ha. . ." Bà vú nhéo cái mũi nhỏ của Tử Lan một cái, sau đó đặt một hà bao trong lòng bàn tay mập phì của nàng giải thích, "Đây hà bao ta làm cho ngươi, về sau nếu có vật phẩm quý trọng gì, có thể đặt ở bên trong."

Hà bao nhỏ rất tinh sảo, khiến Tử Lan Thanh nắm trong tay mà không muốn buông ra. Mặc dù quà tặng này hơi nhỏ, nhưng lại là một phần tâm ý của bà vú, Tử Lan Thanh rất thỏa mãn.

"Hôm nay người muốn đặc biệt đi nơi nào không?" Giọng nói Chu Tử Mặc lộ ra mấy phần kỳ cục, vốn muốn bình tĩnh vượt qua hôm nay, mà bây giờ xem ra không thể nào rồi.

Chu Tử Mặc cũng không thể lừa gạt rung động trong lòng hắn.

"Nơi đặc biệt muốn đi?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu nhỏ, cực kì nghiêm túc nghĩ, đột nhiên hai mắt của nàng sáng lên, "Ta có thể mang theo tiểu Ngữ không?"

Nàng nhớ mấy ngày trước nàng đã khí thế hùng hổ nói, nhất định sẽ làm cho Chu Tử Ngữ tùy lúc có thể xuất cung.

Hiện tại mặc dù vẫn không thể làm được, nhưng lại có thể để cho cô gái mập nhỏ này tạm thời đi chơi một chút, nếu không nhất định sẽ bị nín đến hỏng mất!

"Chuyện này. . ." Chu Tử Mặc hơi khó xử, lần trước có thể mang Chu Tử Ngữ ra ngoài, là bởi vì hắn đi năn nỉ mẫu phi, hơn nữa còn nói dối mang theo họ đi du ngoạn mười một ngày.

Mà lần này. . .

"Không thể được sao?" Tử Lan Thanh nhìn bộ dáng khổ sở của Chu Tử Mặc, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, quả thật vẫn không được sao?

Nhìn thất vọng trong con ngươi của Tử Lan, Chu Tử Mặc hạ quyết tâm, "Ta sẽ đi đón nàng ra ngoài ngay bây giờ." Nhưng vừa mới mở miệng, Chu Tử Mặc liền hối hận.

Lời nói đã nói ra rồi, dù hắn có đổi ý nữa cũng không thể đổi ý ngay trước mặt Tử Lan được, thế thì mặt mũi của phụ thân như hắn. . . sẽ bị hủy sạch!

Cho nên giống như anh hùng chịu chết, xe ngựa của Chu Tử Mặc chạy tới hoàng cung, tối đa một canh giờ, cho dù dùng giành, cũng phải cướp được Chu Tử Ngữ đến trước mặt của Tử Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.