Chỉ có Chu Tử Phong hắn biết thân phận của Tử Lan, nên toàn bộ tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân ngày mai sẽ thuộc về hắn!
Nhưng hắn lại không biết, Chu Tử Thành không hề đi bắt cóc Tử Lan, mà Chu Tử Lâm cũng không hề muốn đi mời Chu Tử Mặc.
Mỗi người đều có một kế hoạch riêng, mỗi sự việc cũng sẽ không phát triển
theo suy nghĩ của riêng mỗi người, nếu không phải như vậy. . . Cái thế
giới này cũng không gọi thế giới nữa. . .
Cho nên đến ngày thứ
hai, khi lúc hắn xuất hiện tại khuê phòng của Tử Lan, tiểu nha đầu này
đang ngọt ngào ngủ trưa, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên trên khuôn mặt
nhỏ nhắn vui vẻ của nàng, lỗ mũi nho nhỏ khịt khit, giống như con mèo
nhỏ ngoan ngoãn, làm người ta không đành lòng phá hư giấc mộng tốt đẹp
của nàng.
Nhưng hình như Chu Tử Phong không nhìn thấy tốt đẹp như vậy, chỉ nhẹ nhàng chau mày lại, hiện tại rất nghi hoặc vì sao Chu Tử
Thành không đến trước?
Đột nhiên, tiểu nha đầu đang ngủ say giống như cảm giác được trong phòng nhiều lên một sinh vật khác, khẽ mở cặp
mắt của mình ra, liền nhìn thấy nam tử như hoa đào đang đắm chìm trong
ánh mặt trời.
"Ngươi là. . . Chu Tử Phong?" Không có một tia hoảng sợ, chỉ có lạnh nhạt.
Người nho nhỏ ngồi thẳng lên, d.d.le.quy.don2 bình tĩnh nhìn Chu Tử Phong, trong lòng liên tục suy đoán lí do hắn đến đây.
Sau khi hơi sững sờ, Chu Tử Phong liền phản ứng lại, mị hoặc cười một tiếng với tiểu nhân nhi khéo léo này, "Không ngờ, ngươi vẫn còn nhớ ta."
Giống như không nhìn thấy nụ cười mị hoặc của Chu Tử Phong, khóe miệng Tử Lan Thanh chậm rãi nhấc lên, "Ngươi tới đây tìm Chu Tử Mặc sao?" Chẳng biết tại sao, tứ huynh đệ Chu gia kia trừ Chu Tử Mặc ra, nàng đều thấy đáng
ghét! Nhìn bọn họ đã cảm thấy ghê tởm!
"Ta tìm ngươi." Chu Tử Phong bước đi ưu nhã đào hoa, nụ cười mang theo mị hoặc chúng sinh chậm rãi đến gần Tử Lan.
Song khi hắn đến gần tiểu nhân nhi kia thì một con mèo trắng nhẹ nhàng nhảy
ra trước mặt của hắn, cực kì hung ác nắm trên đất gạch đất, liên tục nhỏ giọng gầm gừ.
Nhìn con mèo nhỏ màu trắng không biết xuất hiện từ khi nào, Chu Tử Phong sững sờ, sau đó đáy mắt thoáng qua tia mừng như
điên, xem ra mẫu thân báo tin tức cho hắn quả thật không sai, con bé này thật sự có liên quan với Thú Hoàng.
Nếu không Thần Thủ Hộ cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này!
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tử Lan Thanh hơi nhíu lông mày, tại sao nàng cảm thấy hơi thở nguy hiểm.
"Ta. . . nếu như ta nói, ta thích ngươi, muốn kết hôn với ngươi...ngươi có
tin không?" Chu Tử Phong lập tức che giấu đáy mắt mừng rỡ của mình, sau
đó ngượng ngùng cười cười mà nói.
Khi hắn nói những lời này, tiểu bạch miêu đang giơ nanh múa vuốt đột nhiên ngửa ra sau ngã trên đất,
nam nhân nhìn qua thấy vô tâm vô can này là đến để thổ lộ với tiểu chủ
nhân sao? Tại sao nó cảm thấy quái dị như vậy!
"Tin, sao lại
không tin chứ, chỉ là vị hôn phu tương lai của ta có rất nhiều, vị trí
nào cũng đứng đầy rồi, chỉ còn lại nam nhân làm ấm giường thôi, không
biết ngươi có nguyện ý đảm nhiệm hay không?" Hai mắt Tử Lan Thanh sáng
lên như một con nèo ăn vụng nói, nhưng đáy mắt nàng lại không có một tia vui đùa.
Chu Tử Phong nghe thấy nàng nói, nụ cười ngượng ngùng
trên mặt ngay lập tức cứng đờ, khóe miệng rụt rụt, ấm giường. . . làm
nam nhân ấm giường. . .
Tiểu Bạch Miêu vừa mới đứng lên khi nghe
xong lời này của tiểu chủ nhân, lại té ngã trên đất một lần nữa. Nam
nhân này rất được, nhưng tiểu chủ nhân của nó lại càng được hơn!
"Cái này. . ." Chu Tử Phong cực kì khó xử, vì hắn không biết tiểu nữ oa này
có phải nói thật hay không. Lúc này, hắn luôn luôn cho rằng mình thông
minh lại không biết nên đáp lời như thế nào.
"Hừ, luôn miệng nói
yêu ta, vậy mà có một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không đồng ý!" Tử Lan Thanh cực kì khinh bỉ nhìn Chu Tử Phong đang khó xử, ý đồ của nàng rất
rõ ràng, chính là muốn Chu Tử Phong này biết khó mà lui.
Mà dễ
dàng thấy ra, quả thật Chu Tử Phong đã sinh ra ý muốn rút lui, hắn thật
sự không hiểu rõ tính khí tiểu nữ oa này, cũng không biết lúc này nàng
có thật sự tức giận như vậy hay không, nếu thật sự tức giận, thì hôm nay đúng là không phải thời cơ tốt để nói yêu đương.
"Không phải ta
không đồng ý, mà ta sợ phu quân của ngươi không đồng ý, với ta mà nói,
chỉ cần có thể ở cùng với ngươi, dù là nam nhân làm ấm giường thì đâu có sao. . ." Bộ mặt Chu Tử Phong thâm tình nói, nói xong câu này trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, bỏ lại câu, "Buổi tối ta sẽ quay lại ." Rồi biến
mất ở nơi này.
Nhìn động tác mạnh mẽ kia, lại nghe lời hắn vừa
mới lời nói, Tử Lan Thanh tà ác cười một tiếng, buổi tối trở lại! Chẳng
lẽ hắn không biết buổi tối nàng với tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia ngủ chung
sao?
Đã như vậy, bây giờ nghĩ lại, tối nay chắc có kịch hay nhìn rồi.
Đêm khuya từ từ đến, Tử Lan Thanh đang ở trong ngực ấm áp của Chu Tử Mặc, rất tự nhiên tìm một vị trí thoải mái, ngọt ngào ngủ.
Mà Chu Tử Mặc cũng ôm thân thể nho nhỏ của Tử Lan Thanh, bất tri bất giác
nhìn thân thể của mình có phản ứng, lại nhìn người nho nhỏ trước mặt
này, Chu Tử Mặc thầm mắng mình cầm thú một câu, sau đó cố đè xuống lửa
dục trong lòng.
Thật vất vả mới đè xuống lửa dục, bên ngoài lại
truyền đến mấy tiếng động vô cùng không bình thường, hơn nữa. . . từng
đợt mùi thơm thuốc mê liên tục truyền đến, đáy mắt Chu Tử Mặc run lên,
rốt cuộc là ai?
Làm bộ đã bị thuốc mê làm hôn mê, hô hấp Chu Tử Mặc trở nên vững chắc.
Mà người bỏ thuốc mê này lại cực kì cẩn thân, qua nửa khắc (1) đồng hồ mới nhảy vào từ cửa sổ. Sau đó dùng một hòn đá nhỏ nhẹ nhàng ném đém, sau
khi xác định người trên giường thật sự bị hôn mê, mới chậm rãi đi tới.
(1) 1 khắc = 15 phút.
Khi người nọ đi tới bên giường, ngay lập tức Chu Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra.
Không thể không nói, người bỏ thuốc mê này thật đúng là một người cực kỳ cẩn
thận người, chỉ thấy toàn thân người kia bị che trong miếng vải đen, khi thấy Chu Tử Mặc mở mắt ra thì lập tức sửng sốt một chút liền nhanh
chóng phản ứng lại, lắc mình rút lui về phía sau.
Mà có thể nhận thấy, đã quá chậm.
Động tác của hắn nhanh, DĐLQĐ~chan chan động tác của Chu Tử Mặc còn nhanh
hơn hắn, tay như tia chớp vươn thẳng đến cổ người áo đen kia, ngay lập
tức đã chế ngụ được cổ của người áo đen, vì vậy một mùi hương quen thuộc truyền đến trong mũi của Chu Tử Mặc.
Đó là mùi hương hoa đào
thoang thoảng, bây giờ không phải là điểm hoa đào nở rộ lại truyền đến
mùi hương hoa đào thoang thoảng, vì vậy Chu Tử Mặc lập tức biết được
người đến là ai.
Rất tự nhiên buông ra cổ người này ra, giọng nói Chu Tử Mặc vì khiếp sợ mà hơi sợ hãi, "Ngươi. . . Ngươi là ai?" Hơi sợ
hãi lui về phía sau, khiến nam tử áo đen kia sửng sốt.
Tại sao
tính tình Chu Tử Mặc lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, giống như mới là thiếu niên quả quyết anh dũng ngay lập tức đã biến thành hèn nhát.
Mà bây giờ hắn cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, trong phút
chốc Chu Tử Mặc buông cổ hắn ra, hắn vội nhảy qua cửa sổ, cũng không
quản vẻ mặt sợ hãi của Chu Tử Mặc.
Chạy như điên mười mấy dặm,
nam tử áo đen mới kinh hoảng ngừng lại tại chỗ, tỉ mỉ nhớ lại tất cả vừa xảy ra, càng nghĩ càng không đúng, không phải Chu Tử Mặc chưa từng học
võ sao, tại sao hắn lại dễ dàng chế ngụ của mình như vậy? Mà không phải
là hắn thả thuốc mê sao, tại sao Chu Tử Mặc lại không bị hôn mê?
Còn thái độ của hắn, tại sao bất chợt lại thay đội khác như vậy? Tất cả điểm này đều lộ ra mấy phần quỷ dị. . .
Nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, cuối cùng than thở một cái
xoay người rời đi, thật may Chu Tử Mặc không biết hắn là ai, nếu không
tất cả sự việc đều thay đổi rồi, vốn định lợi dụng việc Chu Tử Thành và
Chu Tử Mặc trở mặt thành thù, không ngờ cuối cùng hắn lại thiếu chút nữa bị lạc vào.
Hơi tức giận, nhưng may mắn lại nhiều hơn, nam tử áo đen lắc mình biến mất.
. . .
Mơ mơ màng màng, Tử Lan Thanh mở hai mắt ra, nhìn Chu Tử Mặc đang ngồi yên ở đầu giường, vuốt vuốt cặp mắt của mình, mơ hồ mở miệng, "Phụ thân làm sao vậy?"
"Không có gì, ngươi ngủ tiếp đi." Chu Tử Mặc ôm người
nho nhỏ này vào, không để cho nàng nhìn thấy âm u trong mắt mình, vốn
tưởng rằng bây giờ Tử Lan còn nhỏ, mà những người đó dù nói thế nào cũng là người thân của hắn, sẽ không xuống tay với Tử Lan, nhưng không ngờ. . .
Xem ra hắn thật sự làm xong tất cả tính toán trước, đối với
những người dám làm Tử Lan tổn thương, cho dù bọn họ có cùng huyết mạch
hay không, cũng đừng trách hắn xuống tay ác độc, vì Tử Lan là cấm kị duy nhất của hắn ở đời này!
Ai cũng không thể gây tổn thương cho nàng, bao gồm cả hắn!
. . .
Sáng sớm đã bị Chu Tử Mặc mang vào cung, Tử Lan Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn, cực kì bất mãn nhìn thiếu niên tươi trẻ này.
Mà thiếu niên kia như không nhìn thấy vẻ mặt u oán của nàng, tự nhiên
nghiêng người dựa vào trên xe ngựa thoải mái nhắm hai mắt giống như đang lọt vào ngủ say.
Tử Lan Thanh nhìn thấy nghiến răng một cái.
"Chu Tử Mặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Hiện tại Tử Lan Thanh đang rất bất mãn, vô cùng bất mãn!
Nghe thấy tiếng nói bất mãn của tiểu nhân nhân, nhớ tới hôm nay người trong
hoàng cung truyền lời đến, Chu Tử Mặc mở hai mắt ra, mệt mỏi trong mắt
chợt lóe lên, "Không có việc gì."
Bốn chữ ngắn ngủi, lại giống
như dùng hết hơi sức của Chu Tử Mặc, sau đó hai mắt hắn nhắm lại lần
nữa, tay Chu Tử Mặc nắm chặt, Tử Lan cách chín tuổi chỉ còn ba mươi lăm
ngày nữa. . .