Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 46-1: Sợ hãi Huyết Mạch Chi Lực! (1)



Edit: hongheechan

"Ngươi. . ." Hiển nhiên mỹ nhân nhi chưa bao giờ bị người ta trách mắng như thế, gương mặt xinh đẹp ngay lập tức vô cùng đỏ.

Đó là tức giận!

"Ta cái gì mà ta... ta nói đều là sự thật, không biết xấu hổ chính là không biết xấu hổ, tuổi còn trẻ mà đã đi làm kỹ nữ, ngươi không có tay sao? Cũng chỉ biết dùng thân thể xấu xí này đi buôn bán!" Tử Lan Thanh nhìn không vừa mắt nhất ba loại người, loại thứ nhất: ăn trộm; loại thứ hai: tay chân đầy đủ hết lại làm người ăn xin dọc đường; loại thứ ba chính là kỹ nữ với con vịt!

Cũng không phải là không có tay không có chân, tại sao không dùng hai tay của mình đi làm việc tay chân, mà cứ để lương tâm, tôn nghiêm với với tự ái của mình xuống đi làm những công việc khó coi này!

"Ta không có!" Mỹ nhân nhi đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc này nàng đã bị Tử Lan chọc giận hoàn toàn. Thân phận của nàng vốn đã đê tiện hơn nàng ta, không phải lúc nào nàng cũng có thể bình đẳng đối mặt với nàng ta, nhưng một khi nói thẳng ra thì tự ái trong lòng cứ đến dồn dập.

"Cho dù ngươi ở nơi này mặc trang phục không giống kỹ viện, nhưng cuối cùng nơi này cũng là kỹ viện! Cho dù ngươi chưa bao giờ bán thân thể của ngươi, nhưng ngươi dám nói ngươi không qua việc bán tiếng đàn kỹ thuật nhảy của ngươi đổi lấy bạc không?" Tử Lan Thanh khinh thường nói.

Khinh thường trong mắt nàng chói mắt như vậy, đối với chủng loại nữ nhân này thì nên như thế, ngươi không mắng nàng ta thì càng bị coi thường, chờ ngươi mắng nàng đến thư thái, nàng cũng sẽ không dám tái phạm.

Ở nơi Tử Lan không nhìn thấy, ánh sáng màu xanh trong tay mỹ nhân nhi liên tục hiện lên, vậy mà cuối cùng vẫn là hoa mỹ chợt lóe lên rồi lại khôi phục bình tĩnh.

Hơi khiếp sợ nhìn Tử Lan, trong ánh mắt khiếp sợ của Minh Uyển còn xen lẫn chút sợ hãi.

Huyết Mạch Chi Lực trong người nàng lại có thể sợ hãi Huyết Mạch Chi Lực còn chưa giác tỉnh của Tử Lan, rốt cuộc huyết mạch chi lực của nàng ta tinh khiết bao nhiêu?

"Hừ, bị mắng đến ngu rồi sao?" Nhìn thấy khiếp sợ trong mắt mỹ nhân nhi trước mặt, Tử Lan khinh thường lần nữa nói, sau khi nói xong câu đó trực tiếp đi tới bàn gỗ bên cạnh đặt mông ngồi xuống.

Chỗ nàng ngồi là nơi Chu Tử Mặc mới vừa ngồi qua địa phương. Mà trước mặt nàng, nước trà Chu Tử Mặc đã uống cũng không đổi.

"Hôm nay ngươi tới là để ra uy hay sao?" Mơ hồ đã đoán được lý do đến đây của Tử Lan, giọng nói của Minh Uyển đã khôi phục bình thường, nếu nàng muốn ra uy thì cứ để cho nàng ra thôi.

Dù sao đợi sau khi huyết mạch của nàng ta giác tỉnh, cũng sẽ không quan hệ với nàng chút nào nữa, nói không chừng về sau họ sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.

"Ta chính là đến ra uy thì như thế nào? Với loại nữ nhân ti tiện như ngươi, không mắng thì ngươi cũng sẽ không cảm thấy thoải mái!" Tử Lan khinh thường nói.

Từ khi nàng nhìn thấy nữ nhân này đã bắt đầu vô cùng chán ghét nàng ta, rõ ràng nàng có thể cảm thấy nữ nhân này cũng chán ghét nàng giống vậy, đối mặt với nàng ta, d iễnđ ànleêq uyyđ ônn nàng cũng không hề cần khách khí.

"Nếu ngươi thích mắng thì cứ tùy tiện mắng, nhưng xin sau khi mắng xong thì mang cái miệng bẩn của ngươi đi!" Minh uyển bắt đầu phản kích, nàng cũng không phải là cái loại người mặc cho người ta nhục mạ.

"Dù miệng ta đây có bẩn, thì ít nhất vẫn chỉ là của riêng ta, người nào đo há miệng nói mình sạch sẽ, không biết bản thân là kỹ nữ đã bị bao nhiêu người hôn qua rồi." Nâng hai chân vẫn còn đang vung vẩy của mình lên, Tử Lan trợn trắng mắt, không vì lời của Minh Uyển mà tức giận chút nào.

Ngay từ lúc ở hiện đại, một đường bị kéo tới đây, lời khó nghe thô tục hơn so với cái này nàng đã nghe nhiều rồi, sao có thể vì tức giận với lời không thể tính là thô tục của nàng ta mà tức giận được.

"Ngươi. . ."

Lạnh lẽo trong mắt Minh Uyển liên tục thoáng qua, con nhóc trước mặt này biết rất rõ mình không phải loại người kia, nhưng lại lặp lại một lần rồi một lần nữa.

Mà mục đích là vì muốn chọc giận mình, nhưng nàng không thể tranh lại tí nào, lại còn vì lời nàng ta nói mà tức giận.

Chuyện này đối với thực vật như nàng mà nói, hình như chuyện này không thể tưởng tượng nổi, nhưng nàng cũng hiểu rõ, đứa bé trước mặt này đã bắt được nhược điểm của nàng, cho nên từ lúc mới bắt đầu, nàng đã hoàn toàn đang ở thế hạ phong!

Lần đầu tiên giao chiến, nàng đã thua, hơn nữa còn thua triệt để như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.