Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 76: Phụ tử hoang đường



“Bùm...” Tiếng kết giới bị sức mạnh đánh vỡ, “Có tin ngươi muốn làm gì?” Giọng nói quen thuộc và âm lãnh vang lên bên tai Tử Lan và Ly Phách.

“Chu Tử Mặc!” Tử Lan nhìn thiếu niên tuấn dật đang đi về phía mình kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vì hưng phấn mà phồng đỏ bừng, nhưng ngay sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan lập ức bất mãn tức giận, “Đại Phôi Đản, bây giờ mới đến, mặt của ta cũng sắp bị nam nhân này bóp sưng lên rồi!”

Giọng nói tội nghiệp, còn có dung nhan ẩn nhẫn của nàng cũng làm cho lòng của Chu Tử Mặc đau nhói.

Khi Chu Tử Mặc nhìn thấy tay Ly Phách còn nắm được khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan, lập tức không nhịn được mà bộc phát.

“Ngươi, chết đi!” Hoàn toàn không cho Ly Phách cơ hội giải thích nào, Chu Tử Mặc trực tiếp mở miệng, mà tốc độ vốn chậm rãi của hắn cũng lập tức tăng lên.

Giờ khắc này hắn thật sự sinh ra sát khí với trước mặt nam nhân này.

“Hừ, chỉ bằng ngươi!” Ly Phách buông khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan ra, mặc dù đến bây giờ hắn vẫn không biết vì sao Chu Tử Mặc có thể phá vỡ kết giới của hắn.

Nhưng dù Chu Tử Mặc này có thể phá vỡ kết giới của hắn, hắn cũng hoàn toàn không cho rằng thực lực Chu Tử Mặc có chiến thắng hắn, phải biết Ly Phách hắn còn là mẫu đơn ngàn năm biến thành người.

Thủ đoạn có thể có nhưng cũng không phải có thể so sánh với Dị Năng Giả huyết mạch được.

“Bùm...” Hai quyền tiếp xúc, “Phốc...” Hai người đồng thời phun máu.

Cặp mắt Ly Phách nhìn về Chu Tử Mặc tràn đầy khiếp sợ, vốn tưởng rằng nhẹ nhõm một quyền là có thể giải quyết Chu Tử Mặc, nhưng hắn không hề nghĩ tới nam nhân này lại có thể có thực lực tương đương với hắn.

Mặc dù đây chỉ là thực lực về sức lực, nhưng cũng không thể coi thường nó.

“Ngươi rất mạnh, ít nhất ở trong thế tục này.” Giọng nói của Ly Phách bắt đầu trở nên mị hoặc, ở trên người hắn, hình như có từng tầng hơi thở huyền chi hựu huyền đang liên tục nảy sinh.

Nếu lực độ đơn thuần không thể giải quyết Chu Tử Mặc, vậy hắn cũng chỉ có thể vận dụng huyết mạch lực của mình.

“Chu Tử Mặc, chúng ta đi, không nên chấp nhặt với hắn.” Mặc dù bây giờ tâm trí Tử Lan chỉ có năm tuổi, nhưng lại từ trong không khí quỷ dị trước mặt này cảm thấy lúc này Chu Tử Mặc không phải đối thủ của Ly Phách.

Cho nên cho dù nhìn thấy Chu Tử Mặc bị Ly Phách một quyền ho ra máu, mình vô cùng đau lòng, nhưng Tử Lan vẫn thông minh lựa chọn tạm thời thối lui. Về phần Chu Tử Mặc bị Ly Phách đánh một quyền ra máu!

Hừ, chờ đi, nợ máu cần trả bằng máu, một ngày nào đó nàng sẽ để đóa mẫu đơn này cắm vào bình hoa!

“Yên tâm, ta không sao.” Thông minh như Chu Tử Mặc, há lại không biết tâm tư của Tử Lan. Lãnh đạm lau máu ở khóe miệng đi, đôi mắt Chu Tử Mặc nhìn về Ly Phách xuất hiện một loại đạm mạc thần kỳ, “Không cần biết ngươi là ai, ngươi chắc chắn phải chết!” Chu Tử Mặc bình tĩnh nói, trong mắt hắn, hình như có một chút ánh sáng màu vàng đang dần dần tăng lên.

“Thân thể tạm thời tặng cho ngươi, một khắc đồng hồ, giải quyết xong nam nhân trước mặt này!” Không có ai biết, chính lúc này Chu Tử Mặc lại nói một câu nói như thế trong đầu chính mình.

Mà khi sau khi hắn nói xong câu đó, hắn liền tự động bỏ qua thân thể nắm trong tay.

Đang chạy chậm về phía Chu Tử Mặc, Tử Lan đột nhiên dừng ở tại chỗ trong chốc lát khi Chu Tử Mặc buông tha thân thể của hắn kia, có chút nghi ngờ ngẩng đầu, đang nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt mình, vẻ mặt Tử Lan đờ đẫn hỏi, “Chu Tử Mặc, là ngươi sao?” Nàng không hiểu, vì sao hơi thở của Chu Tử Mặc lại đột nhiên thay đổi trong lúc đó.

Thay đổi hoàn toàn không giống như là Chu Tử Mặc!

“Nàng nói xem?” Trong dáng tươi cười tà mị chứa nhiều trong sạch, nhưng không có một chút cưng chiều nào.

Sợ hãi lui về phía sau hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh lúc này trở lên cực kì cảnh giác, “Ngươi... Không phải hắn.” Cho dù gương mặt trước mặt này chính là mặt của Chu Tử Mặc, thân thể vẫn là thân thể Chu Tử Mặc, nhưng Tử Lan biết, hắn không phải là Chu Tử Mặc của nàng.

“Năng lực cảm ứng của tiểu thiếu nữ còn rất mạnh, khó trách đời này bổn tọa sẽ chỉ yêu mình nàng.” Hình như nam nhân kia cũng chưa nhìn thấy Ly Phách ở bên cạnh, trực tiếp nói chuyện với Tử Lan.

Có lẽ với loại người như hắn, Ly Phách chỉ là một tôm tép nhãi nhép.

“Tiểu thiếu nữ, tránh qua một bên trước, để bổn tọa xử lí con bông hoa thối này sẽ trao đổi thật tốt với nàng một chút.” Trong giọng nói tà mị lộ ra đùa giỡn vô tận, khiến Tử Lan không nhịn được cau mày lần nữa.

Được rồi, nàng thừa nhận nàng không thích Chu Tử Mặc như vậy!

“Ngươi... Trên người của ngươi, vì sao lại có tư vị quen thuộc như thế?” Ly Phách nghi hoặc cau mày, thật sự có chút không hiểu vì sao bây giờ Chu Tử Mặc sẽ khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc.

Hình như cảm giác quen thuộc này có quan hệ mật thiết với nơi hắn ra đời.

“Mùi vị quen thuộc, ha ha ha... Một đóa hoa tinh nho nhỏ, lại có thể dám nói trên người bổn tọa có loại mùi vị quen thuộc.” Thần thái Chu Tử Mặc vô cùng cao ngạo nói.

Mặc dù biết rõ lúc này Chu Tử Mặc cũng không phải là Chu Tử Mặc, nhưng khi nhìn cái vẻ mặt cao ngạo kia, Tử Lan thật sự muốn dùng một đấm đánh chết nam nhân kiêu ngạo này.

Hừ, không để ý tới nam nhân kiêu ngạo này nữa, Tử Lan quay đầu nhỏ của mình đi.

“Ta lớn lên ở rừng sâu đầy sương mù, nơi đó có một cái cửa động, cho nên ta có thể biến hóa thành người, đó là do liên tục hấp thu khí tức thần bí cửa động kia truyền ra, mà bên cạnh của ngươi, lại có hơi thở thần bí này, cho nên...” Ly Phách không nói những lời còn sótl ại nữa, bởi vì hắn biết rõ nam nhân trước mặt sẽ hiểu hàm nghĩa trong lời của hắn.

“Ha ha ha... Không ngờ năm đó bổn tọa vô ý lưu lại hơi thở ở tộc nhân lại có thể cho ngươi thông suốt, nói như thế, bổn tọa cũng coi như nửa phụ thân của ngươi, nhwng không biết ngươi có nhận biết phụ thân này hay không?” Chu Tử Mặc tà mị mở miệng lần nữa.

Hiển nhiên lúc này hắn đã không có sát cơ với Ly Phách.

Cho dù một người khác muốn nam nhân này vào tử địa!

“Phụ thân.” Sau rối rắm ngắn ngủi vẻ mặt Ly Phách liền chậm lại, cung kính quỳ xuống đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Ly Phách không có vì ngã quỵ mà có sự khác thường.

Không thể không nói, hoặc là diễn kỹ của Ly Phách quá mức cao siêu, hoặc là tiểu tử này đã thật tâm thần phục.

Nhưng Tử Lan càng muốn tin tưởng loại tình huống thứ hai.

“Ha ha ha... Được, bổn tọa nhận nhi tử này! Bảo vệ thân thể bổn tọa thật tốt, chờ bổn tọa hoàn toàn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ trọng thưởng!” Chu Tử Mặc hào khí vạn trượng mở miệng.

Lại làm cho Tử Lan ở bên cạnh khẽ cau mày, hoàn toàn tỉnh lại? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ sau này vào một thời gian nào đó Chu Tử Mặc của nàng sẽ vĩnh viễn không về được?

Nghĩ tới khả năng này, trong mắt Tử Lan là một mảnh âm u! Cho dù tâm trí chỉ có hơn năm tuổi, nhưng nàng cũng hiểu được rất nhiều chuyện đứa trẻ năm tuổi hoàn toàn không hiểu, huống chi ở thế giới của nàng tuyệt đối không thể thiếu Chu Tử Mặc!

“Cám ơn phụ thân.” Ly Phách nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt cũng càng hiện ra cung kính.

Lúc này này đã biết rõ, muốn bảo vệ tánh mạng cũng chỉ có thần phục, mà hiện tại điều hắn làm chỉ là muốn bảo vệ sinh mệnh của hắn.

“Không thể không nói, bổn tọa thật đúng là rất thưởng thức ngươi, nhưng... Bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất ngươi không nên đánh chủ ý lên tiểu nha đầu này, vì nàng là của bổn tọa.” Chu Tử Mặc nhìn Tử Lan một cái, hình như trong mắt hắn có từng đợt cưng chiều như vậy.

Nhưng mà thoáng hiện quá nhanh, ngay cả Tử Lan mình cũng chưa nhìn thấy.

Nàng vẫn cho là Chu Tử Mặc bây giờ đã không còn là Chu Tử Mặc lúc trước, lại không biết lúc này Chu Tử Mặc hoàn toàn vẫn là hắn, nhưng mà bây giờ Chu Tử Mặc lại có hai thần thức.

Vốn hai thần thức này chắc chắn không cho phép thần thức của một người khác tồn tại, muốn hoàn toàn mạt sát.

Nhưng cuối cùng bọn hắn lại phát hiện, vốn là một thể, làm sao nói phai mờ mà có thể phai mờ!

Cho nên bọn họ lựa chọn cùng tồn tại, sau đó chậm rãi dung hợp.

Mà lúc này ánh mắt Chu Tử Mặc nhìn Tử Lan sẽ dần hiện ra vẻ cưng chiều, đó là vì đang ở phương diện của Tử Lan, thần thức với Tử Lan bắt đầu nâng địa vị chủ đạo.

Tin tưởng rằng, cho dù thần thức hai người này trí nhớ toàn bộ hòa làm một thể, Chu Tử Mặc vẫn là Chu Tử Mặc cưng chiều Tử Lan đó!

Nhưng tạm thời Tử Lan sẽ không biết điểm này mà thôi.

“Nhưng ý của Thánh nữ đại nhân...”

“Hừ, chẳng lẽ ngươi cho là một Thánh nữ nho nhỏ laị là đối thủ của bổn tọa! Vậy thì ngươi tính toán không nghe bổn tọa mà nghe lời nói của một thánh nữ?” Vẻ mặt Chu Tử Mặc cao ngạo nhìn Ly Phách trước mặt, nét mặt kia giống như đang nhìn một người ngu ngốc.

Nếu là lúc trước Ly Phách bị người khác nhìn như thế, đã vung một quyền tới từ sớm rồi.

Nhưng bây giờ, hắn giống như một con tiểu miêu khéo léo, vùi tại chỗ mà không dám có một tia giả bộ.

Đừng bảo rằng hắn vốn không đánh lại nam nhân trước mặt, dù có đánh thắng được cũng không dám động thủ, vì bản thể hắn chính là dựa vào hơi thở của nam nhân này mới huyễn hóa thành người, có thể nói, có rất nhiều kỹ năng ở trên người hắn nói không chừng đều là thông qua tài học của nam nhân này đến.

“Ngài là phụ thân ta, mà nàng chỉ là một người ngoài, ta sao dám làm trái với ngài mà nghe lời nói của nàng ta!” Trong giọng nói của Ly Phách lộ ra mấy phần khủng hoảng cực độ.

“Hừ, gặp qua người nhát gan, chưa từng thấy qua người nào nhát gan như ngươi!” Tử Lan thật sự không chịu nổi trong miệng Ly Phách trái một cha phải là một phụ thân, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non rối rắm vào chung một chỗ.

Cuối cùng rốt cuộc cũng hung hăng trợn mắt nhìn hai người trước mặt một cái, sau đó xoay người rời đi.

“Ta phải đi trước tìm tiểu thiếu nữ kia rồi, nhớ rằng chuyện sau này ngươi cần làm và chuyện tuyệt đối không thể làm!” Chu Tử Mặc nhìn bóng lưng tiểu nhân kia nhi rời đi, sau sửng sốt ngắn ngủi nhanh chóng để lại một câu nói rồi đuổi theo.

Lúc này ngay cả chính hắn cũng không biết, vì sao mình phải đuổi kịp tiểu nhân kia, nhưng trong đầu có một tiếng nói khiến cho hắn bất chấp tất cả mà đuổi theo.

Đây chính là thần thức dung hợp!

“Tử Lan cô nương, tại sao phải chạy nhanh như vậy, sợ bổn tọa ăn hết nàng hay sao?” Giọng nói mị hoặc vang lên ở bên tai Tử Lan, khiến Tử Lan khẽ cau mày, nhìn khuôn mặt quen thuộc rõ ràng trước mặt này, cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan nhẹ nhàng chu lên.

Nàng thật sự không thích Chu Tử Mặc như vậy, giống như một gã lưu manh đáng chết!

“Không phải sợ, mà là không thích ngươi! Trả lại Chu Tử Mặc nguyên bản cho ta!” Tử Lan gầm thét với Chu Tử Mặc trước mặt, giống như một tiểu dã thú bùng phát.

Khi tiếng nói này của Tử Lan vang vọng ở trong vương phủ, hai con tiểu thú vốn đang thảnh thơi phơi nắng đột nhiên dựng lỗ tai của mình lên.

Từ khi Tử Lan mất trí nhớ, bọn chúng đã rất lâu không chung đụng với Tử Lan rồi, bởi vì trong mắt tiểu nha đầu kia chỉ có Chu Tử Mặc, hoàn toàn không cho phép bọn họ đến gần, cho nên bọn họ cũng không muốn mặt nóng đi dán mông lạnh.

Nhưng bây giờ... Nghe lời của cô gái nhỏ kia, hình như Chu Tử Mặc đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa hiện tại cô gái nhỏ kia cũng không phải tức giận bình thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.