"Khởi bẩm hoàng thượng, quận chúa tháng này đã tiêu hết 30.000 lượng vàng, rồi đó ạ."
- ------
"Hoàng thượng, quốc khối lại vì quận chúa mà thiếu hụt nữa rồi."
- ------
"
Hoàng thượng xảy ra chuyện lớn rồi, Tây Tề quốc khởi binh muốn đánh bại chúng ta đó hoàng thượng."
- -------
"Hoàng thượng không hay rồi, quốc khố hết sạch rồi, chúng ta không còn đủ lương thảo để chống lại kẻ địch nữa rồi."
- -------
"Đều là ngươi, Thanh Uyển Ca, là thứ yêu nữ nhà ngươi khiến cho quốc khố thiếu hụt để chúng ta phải thua thảm hại trước Tây Tề, trước khi bọn ta chết cũng phải giết chết ngươi."
- -------
"Haha giết ta đi, ta là quận chúa của đất nước này, phụ thân là huynh đệ họ hàng của hoàng thượng, mẫu thân là An Nhân công chúa của Bắc Tề quốc, ta sinh ra đã có quyền kiêu ngạo bằng trời, ta là vị quận chúa kiêu ngạo nhất hahaha."
- -------
"Từ Uyển Ca đều là tại ngươi, tại sao cái gì ngươi cũng giỏi hơn ta, ta không tin cả đời này ta đều thua ngươi, hôm nay ta giết ngươi rồi, ngươi sẽ không còn là người giỏi nhất nữa, 7 bằng tiến sĩ y khoa thì sao, nó có thể cứu được ngươi không? Ngươi hãy chết đi, Từ Uyển Thanh."
- ------
(Ta vốn dĩ là một quận chúa kiêu ngạo bằng trời, đất nước của ta vì ta mà chết, thần dân của ta vì ta mà chết, còn ta lại được trực tiếp chuyển sinh tới thế kỷ 21 này, ta tự hứa với lòng mình phải dùng kiếp này để bù đắp những chuyện đã qua kia, ta cố gắng họ hành, cố gắng luyện tập, ta trở thành bác sĩ với ước mơ cứu được càng nhiều người càng tốt, ta phòng trước tính sau cũng không thể tính được, tài giỏi quá sẽ bị người khác ghét, ta vậy mà lại bị bạn thân của mình hại chết, haha thật là nực cười, chẳng lẽ Thanh Uyển Ca ta đây vĩnh viễn không thể trả hết nợ của bản thân mình sao....)
- ------
Tiếng nói trong đầu vừa kết thúc, bỗng có một giọng nói khác xuất hiện, có điều giọng nói kia y như rằng quát tháo, nạt nộ.
"Còn không mau lên, thu dọn hết đi, mau mau chuyển con nha đầu đó đi tới Từ Vi viện cho ta, mau lên... con nha đầu này sao chậm chạp quá vậy!!!"
"Từ ma ma, vương phi vừa mới chết không được bao lâu, quận chúa lại đang bệnh....Người có thể thương tình để quận chúa ở lại đây thêm một ít ngày được không?"
Từ ma ma đẩy tiểu nha đầu đang quỳ xuống van xin mình kia ra, quát to.
"Ở lại ít ngày? Ta nói cho ngươi biết Túy Liên viện này là để cho đích nữ của vương phủ ở, hiện giờ nhị di nương đã làm chủ mẫu thì đương nhiên căn phòng này phải chuyển lại cho đại tiểu thư ở, còn tam tiểu thư phải dọn đến Từ Vi viện ở, không nói nhiều nữa dọn mau lên."
Nàng bị một đám người làm ồn ào nên thức giấc, nhìn đống hỗn độn trước mặt mình mà không hiểu chuyện gì hết, tiểu nha đầu kia lập tức chạy tới chỗ nàng nói.
"Quận chúa hay quá người cuối cùng cũng tỉnh rồi, quận chúa người có khát nước không nô tỳ đi lấy nước cho người."
Nàng nhìn tiểu nha đầu nước mắt đầm đìa đang nói chuyện với nàng kia, nàng hết sức ngạc nhiên bởi đó là Tiểu Hoa tỳ nữ thân cận nhất của nàng khi nàng còn làm quận chúa, lúc này nàng mới để ý căn phòng và những người đi qua đi lại, bọn họ quần áo, tóc tai và cảnh vật trang trí trong căn phòng đều là những thứ cổ đại.(Sao lại thế này chẳng lẽ mình xuyên không rồi, không đúng có tiểu hoa và căn phòng này nhìn rất quen mắt lẽ nào...). Nàng nắm lấy tay Tiểu Hoa hỏi.
"Ta hỏi em năm nay là năm bao nhiêu, còn nữa đây là đâu?"
Tiểu hoa nhìn nàng nước mắt chảy xuống nói.
"Tiểu thư có phải người ngủ lâu quá mà quên rồi không? Đây là Cảnh vương phủ, còn năm thì, năm nay là năm Phong Tề thứ 24 rồi ạ."
Nàng bàng hoàng( Không thể ngờ mình lại được trọng sinh trở về năm 10 tuổi thật hay quá, nếu như vậy mình có thể thay đổi tất cả rồi). Nàng nắm tay Tiểu Hoa nói.
"Tốt quá rồi, Tiểu Hoa ta muốn đi gặp mẫu thân, mẫu thân đâu?"
Tiểu Hoa nghe thấy nàng nói vậy, nước mắt đầm đìa nói.
Từ ma ma từ ngoài viện bước vào nhìn thấy nàng, bà ta chảnh giọng nói.
"Á chà chà quận chúa của chúng ta tỉnh dậy rồi sao, người hỏi vương phi thế nào rồi hả, để ta nói cho người biết, bà ấy bị bệnh nặng không qua khỏi chết rồi. Giờ thì mong người mau dọn dẹp hành lý đi qua Từ Vi điện ở đi ha."