Trời mờ mờ sáng, nàng mở mắt, đồng tử kia vẫn là màu đỏ, bước xuống giường thay y phục rồi lại tự lẩm bẩm.
"Tinh, trời sắp sáng rồi, ta phải ngủ đây, ngươi nhớ phải cẩn thận với từng người một trong căn nhà này, ta cảm thấy ở đây có chút gì đó rất khác với kiếp trước của ta."
Một giọng nói khác vang lên.
"Ta biết rồi, Nguyệt ngươi hãy yên tâm."
Nàng nhắm mắt lại, bầu trời cũng vừa hừng đông, khi nàng mở mắt ra ánh mắt màu đỏ đã biến mất chỉ còn lại đôi đồng tử màu xám bình thường.
Từ khi nàng bắt đầu có ý thức ở thế kỷ 21, nàng nhận ra rằng mình có hai nhân cách khác nhau, khi mặt trời lên xuống cũng là lúc hoán đổi tính cách, hai nhân cách này của nàng khác biệt hoàn toàn, một thiên thần và một ác quỷ, một hiền lành một độc ác, vì để cho dễ phân biệt nên hai người đã đặt tên riêng cho nhau, nhân cách ban ngày thì tên là Tinh= sao, nhân cách thứ 2 là Nguyệt= trăng, Tinh là một người hiền lành dịu dàng, lại rất giỏi y thuật, chỉ biết một chút võ công, còn Nguyệt lại trái ngược hoàn toàn, Nguyệt là người kiêu ngạo, tàn nhẫn, thủ đoạn, cô không giỏi y thuật cho lắm nhưng lại cực kỳ giỏi võ công, nhất là ám sát, hai người là hai nhân cách khác biệt hoàn toàn nhưng khi hợp lại thì chính là Thanh Uyển Ca hoàn mỹ nhất, có hai thời điểm để hai người có thể nói chuyện với nhau một cách thường xuyên là lúc hoàng hôn và bình minh, rất hiếm để Nguyệt có thể xuất hiện vào ban ngày, chỉ trừ khi ở một nơi tốt tăm không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, hai người mới có thể nói chuyện với nhau, còn muốn để Tinh xuất hiện vào ban đêm là những lúc không có mặt trăng, lúc đó cô mới có thể xuất hiện, giải thích cho hiện tượng này Tinh cho rằng Nguyệt chính là phần linh hồn ác của Thanh Uyển Ca kiếp trước, còn Tinh là linh hồn lương thiện của Thanh Uyển Ca ở thế kỷ 21. Tuy lúc ban đầu không thể quen với việc này nhưng dần dần cả hai đã quen và thích nghi được với tình trạng hiện tại của mình.
Nàng mở cửa phòng thì nhìn thấy Tiểu Hoa đã đợi ở trước cửa, khuôn mặt vui vẻ hỏi.
"Tiểu thư hôm qua người không ăn gì, người đói rồi phải không nô tỳ đi lúc ít điểm tâm buổi sáng cho người."
Nàng nhìn Tiểu Hoa lắc đầu nói.
"Ta đúng là có đói nhưng ta không muốn ăn điểm tâm, em hãy cùng ta đi dạo ngoài thành được không?"
Tiểu Hoa nhìn khuôn mặt tươi tỉnh vui vẻ của nàng mà an tâm phần nào, gật đầu nói.
"Được chứ tiểu thư, vương gia đã nói rồi, người có thể tự do đi lại trong phủ mà."
"Ừm vậy ta đi thôi."
Nàng cùng với Tiểu Hoa ra ngoài dạo phố nhưng nàng cảm thấy kinh thành đã khác ở trong quá khứ rất nhiều, nhất là có một số người tuy là mặc đồ bình thường nhưng chỉ cần mang trên người một thanh kiếm thôi thì những người khác lại kính trọng và khiêm nhường với họ rất nhiều. Đi một hồi nàng nhìn thấy một căn tử lâu rất to và rộng, nhưng từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó ở kinh thành, lúc trước hoàn toàn không có, trên bảng tiệm đề ba chữ.
"Nhiệm Thành Lâu."
Nàng định bước vào bên trong căn tử lâu xem thử có gì thì lại bị Tiểu Hoa ngăn cản, Tiểu Hoa nói.
"Tiểu thư sao người lại vào đó, người không thể vào đó."
- Nàng không hiểu cho lắm hỏi Tiểu Hoa.
"Tại sao lại không cho ta vào?"
- Tiểu Hoa nói nhỏ.
"Nhiệm Thành Lâu này là tòa Nhiệm Thành lớn nhất đế quốc của chúng ta, muốn vào bên trong phải có từ Lam lệnh bài trở lên mới vào được."
- Nàng nửa hiểu nửa không, hỏi lại Tiểu Hoa.
"Lam lệnh bài cái gì cơ?"
Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn nàng, thấy không mặt không hiểu gì của nàng mà thở dài, lập tức dẫn nàng đi tới một con hẻm ít người qua lại, nói.
"Trời ơi tiểu thư ơi, kiến thức cơ bản như thế mà người cũng quên được sao, để nô tỳ nói lại kiến thức cơ bản một lần nữa cho người nhớ. Ở đại lục Cửu Châu này của chúng ta lấy cường giả làm đầu.
*Cường giả= hiểu nôm na là người mạnh, mạnh hơn người bình thường nhiều.
Vì thế nên cứ ai càng mạnh càng được người đời coi trọng, kính nể, mà muốn biết một người có mạnh hay không là nhờ vào một loại lệnh bài đặc biệt, khi nhỏ máu lên lệnh bài đó lệnh bài sẽ phát sáng và cho biết được chỉ số sức mạnh của người đó. Có tổng cộng 12 loại lệnh bài, Bạch là nhỏ nhất, Huyền Cửu là lớn nhất, ở Đông Tần quốc chúng ta 1000 năm trôi qua vẫn chưa có ai có được sức mạnh này, đây là loại sức mạnh đặc trưng của mỗi con người, không thể tu luyện thêm được nữa, vd: sức mạnh là 500-700 thì tu luyện cả đời chỉ có thể lên được 700 thôi chứ không thể nào lên nổi 701."