Thanh Uyển Ngọc câm phẫn nhìn nàng, dùng lực mạnh đánh bay những gia binh đang giữ chặt cô ta, sau đó đứng dậy nhìn nàng bộ dạng hưng hãn, nói.
"Thanh Uyển Ca, hôm nay ta phải liều mạng với ngươi."
Nói xong ả ta lấy từ trên đầu một cây trăm cài, nhắm vào tim nàng mà lao tới, tốc độ của ả ta tăng nhanh do có sự giúp đỡ của gió, trong vòng nửa giây đã tới chỗ nàng, ả dùng hết sức lực đâm thẳng vào tim nàng, vừa đâm vừa hét to.
"Thanh Uyển Ca, ngươi chết đi cho ta!"
Tiểu Hoa nhìn thấy nàng ta làm thế, chỉ kịp hét lên một chữ.
"Không...!!!"
Mũi kim vừa tới lớp áo của nàng, nàng cong miệng cười một tiếng nói.
"Chết?Bổn quận chúa đã từng chết, ngươi có muốn thử không?"
Lời nói của nàng vừa dứt, Thanh Uyển Ngọc đã bị đánh bay ra ngoài sân, hộc một miệng máu, trong lúc ấy khi mũi kim vừa tới được lớp áo của nàng, nàng đã đá một cước vào bụng của ả, lực lần này mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, thậm chí kiến cho ả bị nội thương, nàng thông thả bước tới chỗ ả ta, ánh mắt ấy điệu ngữ ấy quả thật là không coi ả ta vào mắt, nàng nắm lấy tay ả nói.
"Đại tỷ, tỷ có muốn tới hoàng tuyền một chuyến, xem thử nơi đó đẹp tới mức nào không?Nếu như muốn vậy thì ta sẽ giúp tỷ."
Ánh mắt màu đỏ như máu, hiện lên sát khí bức người, Thanh Uyển Ngọc run sợ, lắc đầu nói.
"Không... không ta không muốn chết."
Nàng cười lạnh nói.
"Vậy còn không mau mặc tang y vào, hay để ta mặc cho TỶ!"
Lời nói của nàng nghe thì cảm thấy nhẹ nhành nhưng lại mang đầy vẻ uy hiếp và sát khí, Thanh Uyển Ngọc lạnh cả sống lưng, cố gắng đứng dậy nói.
"Để ta tự mặc là được..."
Thanh Uyển Ngọc bước đến linh đường lấy bộ tang phục khoác vào, Tiểu Hoa chạy tới chỗ nàng kiểm tra thân thể nàng, xem nàng có sao không, nước mắt nước mũi đầm đìa nói.
"Tiểu thư người không sao chứ?"
Bầu trời sáng dần trở lại, nhật thực đã hết, nàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra con ngươi màu xám xuất hiện, nàng tự lầm bầm nói.
"Cảm ơn ngươi, không có ngươi ta đã chết rồi."
Một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu nàng nói.
"Ta và ngươi là một người sẽ không để ngươi chết, chuyện còn lại giao cho..."
Nàng bây giờ mới trở lại với thực tại, nhìn Tiểu Hoa nước mắt nước mũi đầm đìa mà thở dài xoa đầu nha đầu đó, nói.
"Nha đầu ngốc, ta làm sao có thể xảy ra chuyện được."
Nàng chuyển mắt nhìn Thanh Uyển Ngọc đã thay xong y phục, bước tới chỗ nàng ta nói.
"Đại tỷ, tỷ hãy nhớ rõ những gì xảy ra vào hôm này, bất luận là thế nào ta vẫn là đích nữ của Cảnh vương phủ, vẫn là Tĩnh Liên quận chúa của Đông Tề quốc nghe rõ chưa."
Thanh Uyển Ngọc định nói trả lại nhưng nhớ tới hai phát đá vào bụng của nàng lúc nãy mà rùng mình, có ném tức giận xuống nói.
"Quận chúa dạy phải, sau này Uyển Ngọc sẽ cận thận hơi, tạ ơn quận chúa không giết."
Nàng nhìn bộ mặt đang giả bộ nhường nhịn của ả, cũng biết rõ ả bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng
không nói gì, quay người đi khí thế hơn trời, đi khoảnh 3 bước nàng mới mở miệng nói.
"Nhờ đại tỷ chuyển lời với người đó, làm khó bổn quận chúa đâu phải dễ như thế đâu."