Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 2-3



Rốt cuộc lúc này chân mày Sa Lãng Thần giãn ra, hài lòng nhếch miệng, hai tay thuần thục gảy dây đàn, mỗi tiếng đàn cũng giữ chặt vũ bộ của nàng, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ qua bất kỳ kỹ thuật nhảy cùng vẻ mặt nào của nàng.

Uyển Uyển và ba người không dám lên tiếng, an tĩnh ở một bên nhìn hai người bọn họ khảy đàn khiêu vũ, vũ bộ di chuyển theo tiếng đàn, tiếng nhạc cũng biến đổi theo từng bước nhảy, phối hợp không chê vào đâu được.

Phần ăn ý này nếu người không biết nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho là bọn họ đã phối hợp vô số lần.

Đợi nhảy xong cả bài, Triệu Như Hi nhận lấy khăn tay Trăn nhi đưa tới, lau mồ hôi rịn ra trên mặt, đợi hơi thở thoáng bình phục, nàng nhìn về Sa Lãng Thần, từ trong thâm tâm khen: “Tài đánh đàn Vương gia thật tốt, lần đầu tiên đàn, lại là có thể hoàn toàn phối hợp vũ bộ của ta, cũng nắm chặt tâm tình của điệu nhảy.”

Sa Lãng Thần thấy hơi thở của nàng có chút nhanh, hai má đỏ hồng, hai mắt sáng long lanh, gương mặt thanh lệ lộ ra phong thái rực rỡ, gương mặt từ trước đến nay lạnh lùng hơi hòa hoãn chút, cũng khen nàng một câu, “Ngươi nhảy không tồi.”

Triệu Như Hi thanh nhã cười một tiếng. Đối với kỹ thuật nhảy của mình xưa nay nàng rất tự tin, nếu giờ phút này nàng vẫn sử dụng thân thể kiếp trước được huấn luyện nhiều năm, sẽ nhảy tốt hơn.

Mặc dù thân thể mềm mại cùng kiên nhẫn này của Vu Nguyệt Oanh cũng không coi là kém, nhưng dù sao cũng không được huấn luyện lâu dài, lại từng trúng kịch độc, đến nỗi thể hư lực suy (thân thể suy kiệt), vì vậy có vài động tác không cách nào thể hiện hoàn mỹ.

Lúc này, Nhị quản sự Bảo Nghi Thành chờ ngoài cửa, thấy vương phi múa xong, mới dám vào nhà.

”Tiểu nhân bái kiến Vương Gia, Vương phi.”

”Chuyện gì?” Sa Lãng Thần biết hắn tới đây nhất định có chuyện muốn bẩm báo.

”Tiểu nhân có hai chuyện muốn bẩm báo Vương Gia.”

”Nói.” Hắn đơn giản ra lệnh.

”Chuyện thứ nhất là Mộng phu nhân cùng Mi phu nhân bởi vì việc vặt cãi vả, Mộng phu nhân nổi nóng, cầm bình hoa đánh Mi phu nhân, vô ý thất thủ (lỡ tay) đánh chết nàng.”

Nghe vậy, khuôn mặt Sa Lãng Thần lạnh lùng không gợn sóng, nhàn nhạt ra chỉ thị: “Truyền mệnh lệnh của ta, phạt Mộng phu nhân cấm túc suy nghĩ mười ngày.”

Nghe hắn phân xử, Triệu Như Hi rất kinh ngạc, Mộng phu nhân đánh chết người, hắn lại có thể xử phạt nhẹ như vậy?

”Dạ, chuyện thứ hai là Băng phu nhân hỏi Vương Gia, tối nay có phải đến chỗ nàng dùng bữa không?”

Sa Lãng Thần vuốt cằm nói: “Ừ, đi chỗ nàng ta thôi.”

”Dạ, tiểu nhân đi chuyển cáo Băng phu nhân.” Nhị quản sự khom người lui ra ngoài.

Sa Lãng Thần cũng không ở lâu hơn, giao đàn trên đầu gối cho Phù Dung liền đứng dậy rời đi.

”Cung tiễn Vương Gia.” Đám người Phù Dung cung kính quỳ gối, cho đến khi hắn ra khỏi cửa chính mới dám đứng dậy.

Đợi hắn vừa đi, Triệu Như Hi mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, bởi vì mới vừa nhảy một nửa bị Sa Lãng Thần cắt đứt nhảy lại lần nữa, vì vậy coi như nhảy “Phi Thiên”hai lần, giờ phút này thể lực của nàng tiêu hao, cũng đứng không vững.

Trăn nhi lập tức rót ly trà đưa cho nàng.”Vương phi, uống trà, thở chậm rãi.”

Nàng nhận lấy, từ từ uống trà nóng trong ly, vừa nghe Uyển Uyển hỏi Phù Dung về nghi ngờ trong lòng.

”Mộng phu nhân đánh chết Mi phu nhân, tại sao Vương Gia chỉ phạt nàng suy nghĩ mười ngày? Ngày đó Thái phu nhân hại Hồng phu nhân chết chìm, lại bị đánh 50 đại bản trục xuất vương phủ?” Đây là về sau nàng nghe nói lại, Thái phu nhân bị đánh gần chết, đuổi ra vương phủ.

”Thái phu nhân sao có thể so sánh cùng Mộng phu nhân.” Phù Dung xem thường nói.

Trăn nhi nghi ngờ hỏi: “Vì sao không thể so sánh, lúc trước Thái phu nhân không phải cũng rất được sủng ái sao?”

Phù Dung thay nàng giải thích: “Ngươi đây không biết, giống nhau được sủng ái, nhưng tình hình được sủng ái khác biệt. Liền nói Thái phu nhân, Vương Gia chỉ sủng ái nàng hai tháng, nhưng ngươi biết Vương Gia sủng ái Mộng phu nhân bao lâu không? Từ khi nàng vào vương phủ, Vương Gia sủng ái nàng đến bây giờ, có chừng năm năm, cho dù thỉnh thoảng có cơ thiếp mới vào phủ, nàng đều chưa từng thất sủng, mà đây cũng không phải lần đầu nàng đánh chết người, hơn nửa năm trước nàng bực bội cầm trâm cài đầu đâm chết một cơ thiếp, Vương Gia cũng chỉ phạt nàng cấm túc nửa tháng, có thể thấy được Vương Gia có bao nhiêu sủng ái nàng.”

Nghe thế, mặt Trăn nhi lộ vẻ kinh ngạc.”Nói như vậy nàng liên tiếp giết chết hai người, tuy nhiên Vương Gia lại dung túng nàng lần nữa?”

”Lần này các ngươi biết trong vương phủ người chân chính được sủng ái là ai rồi. Chỉ là nếu các ngươi gặp Mộng phu nhân, sẽ rõ tại sao Vương Gia lại sủng ái nàng như vậy, ta chưa từng thấy cô gái nào quyến rũ hơn nàng. Đúng rồi, Băng phu nhân vừa mới vào phủ không lâu, xinh đẹp cũng không kém Mộng phu nhân.”

Dáng điệu Vương phi mặc dù cũng thanh lệ duyên dáng, nhưng hai người bọn họ vẫn hơn một chút, chỉ có điều lời này Phù Dung chỉ dám nghĩ ở trong lòng, cũng không dám nói ra ngoài.

Uyển Uyển lại hỏi, “Ngươi nói Băng phu nhân, chính là người Nhị quản sự vừa nhắc tới?”

”Không sai, ta nghe nói nàng vào phủ nửa tháng, Vương Gia đi chỗ cô ấy ít nhất 6, 7 lần rồi, ban thưởng cho nàng không ít đồ trang sức trân bảo, đối với nàng rất sủng ái.” Phù Dung thận trọng nhìn Triệu Như Hi một cái, thấy nàng vẫn bình tĩnh, hình như hoàn toàn không thèm để ý.

Triệu Như Hi trong lòng đang nghĩ, thoạt nhìn Sa Lãng Thần là một người lạnh lùng, lại có nhiều cơ thiếp như vậy, cảm giác có chút không tốt, cũng không biết khi hắn sủng ái những cơ thiếp kia thì vẻ mặt lạnh lùng có phải sẽ trở nên nhiệt tình hay không, hay vẫn mặt lạnh như cũ?

Nhớ tới mới vừa rồi hắn đánh đàn đệm nhạc vì nàng thể hiện cầm nghệ cao siêu, nàng rất kinh ngạc, không ngờ hắn mới nhìn một lần, liền có thể dùng cổ cầm trình diễn ra nhạc cảnh “Phi Thiên”, giai điệu còn cùng với vũ bộ của nàng phối hợp phi thường hoàn mỹ, nàng rất khó tưởng tượng người như vậy lại là một người ham mê nữ sắc, không khỏi cảm thấy rất đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.