Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 8



Sau khi bắt đầu mùa xuân, liên tục mấy ngày thời tiết đều rất đẹp, chim hót chào bình minh, dương liễu nảy mầm xanh, một cảnh tượng ý xuân vui vẻ  hoà thuận.

Sáng sớm, Thiệu Ấn Hành đang trong phòng sách bẩm báo công việc với Sa Lãng Thần.

"Vương Gia, tối hôm qua thị vệ lại bắt được mấy tên thích khách, sau khi bọn họ thất bại, giống như trước tất cả đều trong khoảnh khắc đã tự vẫn bỏ mình."

"Tháng này đến đây là lần thứ mấy rồi?" Sa Lãng Thần sắc mặt trầm xuống.

"Lần thứ năm." Mặc dù Thiệu Ấn Hành rất tự hào rằng thị vệ có thể bắt những thích khách kia mà không bỏ sót tên nào, nhưng cũng từ trong đó phát hiện có cái gì không đúng, "Vương Gia, ngắn ngủn một đoạn nhưng có đến năm đám thích khách lẻn vào vương phủ hành thích, cái này rất không bình thường."

Trước kia mặc dù cũng có thích khách tới hành thích, nhưng chỉ là thỉnh thoảng, thường xuyên như thế này cũng chưa từng có qua.

"Đào Hoa nơi đó đã tra hỏi qua?"

"Đã hỏi qua, nhưng nàng ta chỉ là tỳ nữ, rất nhiều chuyện Mạnh Băng cũng sẽ không nói cho nàng biết." Thiệu Ấn Hành tiếp tục suy đoán, "Chẳng lẽ là trong cung có biến cố gì?"

"Trong cung nơi đó cũng không có cái gì khác thường." Sa Lãng Thần suy nghĩ chốc lát chỉ thị, "Ngươi phái thêm người tăng cường thủ vệ vương phủ, chuyện này ta sẽ bảo Bình Tam đi thăm dò. Còn nữa, có thể bắt đầu động thủ nhổ bỏ hết những con cờ không cần thiết trong vương phủ, chỉ để lại mấy cái còn có giá trị lợi dụng." Không khí ngột ngạt trong vương phủ lâu như vậy, đúng lúc chỉnh đốn một chút rồi.

Nghe vậy, Thiệu Ấn Hành sửng sốt." Kế hoạch lúc trước kia......"

"Hủy bỏ."

Mày Thiệu Ấn Hành nhăn lại." Nhưng như vậy thì không có lí do hợp lý để đối phó Đại hoàng tử."

Ban đầu Vương Gia sai người dùng dược thiện treo ngược mạng của Vương phi, là muốn ở thời cơ thích hợp sắp xếp cho nàng chết đi, sau đó đẩy nguyên nhân cái chết của vương phi lên người Mạnh Băng, lại từ nàng ta dẫn lửa đến chỗ Đại hoàng tử, dựa vào cái này bức bách hoàng thượng xử trí Đại hoàng tử, dĩ nhiên đây chỉ là bắt đầu, kế tiếp còn có một chuỗi chuyện chờ Đại hoàng tử, nhưng nếu kế hoạch này hủy bỏ, muốn dẫn lên rắc rối thì phải nghĩ biện pháp khác rồi.

"Chuyện này ta có sắp xếp khác."

"Vâng" Thiệu Ấn Hành vốn định nói cái gì nữa, nhưng thấy chủ tử tâm ý đã quyết, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Xem ra Vương Gia hình như là đối với vương phi động tình, mới có thể thay đổi kế hoạch không muốn hy sinh nàng, cũng không phải hắn ghét vương phi, hắn lo lắng là dựa theo thân thể của Vương phi, sợ rằng không chống đỡ được bao lâu, nhưng điểm này Vương Gia không thể nào không biết, vì sao vẫn quyết định như thế?

Sau khi Sa Lãng Thần đuổi lui Thiệu Ấn Hành thì vùi đầu vào công việc, đợi hết bận đã sắp buổi trưa, hắn đứng dậy đi về phía viện Triệu Như Hi ở.

Trong một tháng này, mỗi ngày hắn đều bỏ chút thời gian ở bên nàng.

Từ ngày đó sau khi nói rõ mọi chuyện, giữa hai người không còn khoảng trở ngại, có lẽ bởi vì hồn phách của nàng đến từ dị thế, đối với nàng không cần lúc nào cũng phải đề phòng, cùng với nàng chung sống càng thêm tự tại thoải mái.

Mà thời gian trước sau khi nàng có thể đứng dậy, mấy ngày nay ngày nào cũng tự mình xuống bếp, làm đều là những món ăn ở thế giới của nàng, giống như là ngày hôm qua nàng làm bánh xốp khoai sọ, ngày hôm trước nấu trà sữa trân châu, nàng nói ở trong quán trà cho thêm trân châu màu nâu là dùng bột khoai mì làm ra, uống cùng với trà sữa..., hương vị rất ngon, hôm kia, nàng nướng bánh ngọt quế viên, lại ngày hôm trước nữa......

Dọc theo đường đi nghĩ đến nàng làm những món ăn ngon kia, Sa Lãng Thần thèm ăn đồ ngọt  nghĩ tới không biết hôm nay nàng sẽ làm gì, không nhịn được bước nhanh hơn.

Nhưng mà lòng hắn tràn đầy vui vẻ đi tới viện của nàng, lại rơi vào khoảng không.

Phù Dung nhìn thấy hắn, lập tức bẩm báo: "Vương Gia, Vương phi đi bái tế Trăn nhi rồi."

"Bổn vương không phải dặn nàng ngày gần đây không cho phép ra cửa sao?" Sa Lãng Thần không vui giận tái mặt. Ngày gần đây thường có thích khách xuất hiện, hắn lo lắng an nguy của nàng, mới có thể cấm nàng ra cửa.

Thấy hắn tức giận, Phù Dung bị sợ đến quỳ xuống."Vương Gia bớt giận, bởi vì ngày hôm nay là sinh thần(sinh nhật) của Trăn nhi, cho nên vương phi vừa muốn đi bái tế Trăn nhi."

Vẻ mặt Sa Lãng Thần lạnh lùng sai người hầu sau lưng, "Chuẩn bị ngựa."

Hắn không yên lòng nàng, chuẩn bị tự mình đi đón nàng về.

Triệu Như Hi đặt bánh ngọt tự mình làm lên trước phần mộ của Trăn Nhi.

Mặc dù chuyện đã qua hơn một tháng, nhưng Uyển Uyển chỉ cần vừa nghĩ tới Trăn nhi chết thảm, vẫn là không nhịn được muốn khóc, tuy vương phi nói, Vương Gia chính miệng đồng ý với nàng, nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ, nhưng nghĩ đến hung thủ sát hại Trăn nhi còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chậm chạp không có nhận được báo ứng phải nhận, nàng đã cảm thấy rất không cam tâm.

Hốc mắt Uyển Uyển rưng rưng châm hương, châm xong, nàng đưa ba cây hương cho vương phi.

Triệu Như Hi nhận lấy hương, đứng ở trước bia mộ, khẽ mở cánh môi sâu kín nói: "Trăn nhi, hôm nay là sinh thần ngươi mười chín tuổi, ta đã làm chút bánh ngọt ngươi thích ăn, hi vọng ngươi ở trong một cái thế giới khác tất cả đều tốt, nếu như ngươi còn có cái gì không yên lòng, có thể vào mộng của ta nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi làm tốt."

Một bên Uyển Uyển là nói: "Trăn nhi, ta biết ngươi vẫn luôn lo lắng thân thể của vương phi, ta sẽ chăm sóc tốt vương phi, ngươi yên tâm, còn nữa, nếu như ngươi ở trên trời có linh, thì cho ác nhân tàn nhẫn sát hại ngươi sớm ngày nhận lấy báo ứng, không chết tử tế được."

Hai người nói xong mới vừa cắm hương, xung quanh rừng cây chợt nhảy ra mấy người áo đen, không nói lời gì giơ đao chém tới bọn họ.

Thấy thế, thị vệ lúc trước bảo vệ bọn họ đến rối rít tiến lên ngăn trở.

Mấy thị vệ này đều là trước đó vài ngày dưới sự yêu cầu của Sa Lãng Thần, được Thiệu Ấn Hành phái đi bảo vệ nàng, hôm nay nàng ra khỏi phủ, mấy người cũng đi cùng theo.

Một thị vệ trong đó lùi đến bên cạnh Triệu Như Hi nói: "Vương phi, có thích khách, xin mau lên xe ngựa, thuộc hạ bảo vệ ngài trở về phủ."

"Vương phi, chúng ta mau lên xe ngựa!" Nhìn thấy lại có người đến hành thích, Uyển Uyển sợ đến vội vàng đỡ nàng muốn đi về phía xe ngựa dừng ở gần đó.

Nhưng lại có mấy tên người áo đen nhảy ra ngăn họ lại, thị vệ kia giơ kiếm bảo hộ trước người bọn họ. Mắt thấy thích khách đông đảo, tình huống nguy cấp, hắn chỉ có thể vội vã quay đầu lại nói một câu, "Vương phi đi mau!" Lại tiến lên nghênh địch.

Triệu Như Hi liếc thấy đã có thích khách bị giết, nhưng đồng thời cũng có thị vệ ngã xuống, nàng bị cảnh tượng chém giết trước mắt làm cho sợ hãi sắc mặt trắng bệch.

Những người này rốt cuộc là ai? Vì sao phải tới hành thích nàng?

Uyển uyển lo lắng lôi kéo nàng vòng qua một bên, gần đó đều là rừng cây, đường nhỏ gập ghềnh khó đi, nhưng thấy phía sau đã có hai thích khách đuổi theo, hai người không dám dừng lại, dùng hết sức chạy trốn lên phía trước.

Thân thể này của Triệu Như Hi sớm bị kịch độc ăn mòn,  thân thể yếu ớt, không chịu nổi một đường chạy như vậy, thở hồng hộc, gần như sắp không theo kịp bước chân của Uyển uyển, nhưng lại sợ một khi dừng lại, sẽ liên lụy Uyển uyển bị giết theo, nàng chỉ có thể dùng lực của ý chí để chống đỡ.

Cuối cùng hai người tới bờ sông, Triệu Như Hi đã dùng hết hơi sức, cũng không nâng nổi chân nữa, thở như không cách nào hô hấp, nàng khẩn trương nhìn về phía sau, mắt thấy thích khách còn không lâu nữa sẽ đuổi tới, nàng vội dùng sức hất tay Uyển uyển đang nắm lấy tay nàng ra, thở hổn hển nói: "Ngươi...... Chạy mau, đừng để ý tới ta......"

"Làm sao nô tỳ có thể bỏ lại vương phi tự mình chạy trốn, vương phi đây là muốn vùi lấp nô tỳ vào bất nghĩa sao?" Uyển uyển nóng nảy nắm lại cổ tay của nàng, muốn dẫn nàng cùng nhau trốn.

"Ta thật sự không đi nổi nữa." Triệu Như Hi bất đắc dĩ nói.

"Nô tỳ cõng ngài." Uyển uyển nói rồi ngồi xổm người xuống, đợi trong chốc lát thấy nàng không chịu lên lưng, Uyển uyển gấp đến độ sắp khóc, "Mau lên, vương phi, ngài nếu không đi, nô tỳ cũng sẽ tuyệt đối không chạy một mình."

Nghe vậy, Triệu Như Hi không thể làm gì khác hơn là úp sấp trên lưng nàng để cho nàng cõng.

Uyển Uyển cõng nàng lên, ngăn trước mặt là một con sông, nàng ấy chỉ có thể lội nước mà qua, lúc này đầu mùa xuân tuyết tan, nước sông dâng cao, nhưng nàng ấy không để ý nhiều như vậy.

Thấy nàng ấy ở trong sông bước đi khó khăn, Triệu Như Hi xấu hổ mím môi, nàng rất muốn nhảy xuống, không muốn trở thành gánh nặng của nàng ấy, rồi lại hiểu nàng ấy tuyệt sẽ không bỏ lại nàng không quan tâm.

Lúc này, thích khách đã đuổi đến nơi, ánh đao loang loáng nhắm vào nàng,  nhấc  đao đâm nàng. 

Mắt thấy trốn không thoát, Triệu Như Hi khép chặt mắt, dùng cơ thể che chở thật kỹ cho Uyển uyển, chỉ hy vọng nếu mình bị giết, Uyển uyển có thể may mắn thoát nạn, tránh được một kiếp.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, một thanh kiếm sắc lao vút đến, đánh rớt cây đao đang đâm về phía nàng  kia.

Nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng động lạ, Uyển Uyển quay đầu lại, dưới chân lảo đảo một cái, cả người ngã vào dòng sông, làm cho Triệu Như Hi cũng ngã vào theo, nước sông chảy xiết rất nhanh tách hai người ra.

"Vương phi...." Uyển Uyển kêu lên sợ hãi, đưa tay muốn nắm lấy nàng, nhưng nàng ấy tự thân khó bảo toàn, cũng bị nước sông cuốn đi.

Sa Lãng Thần và thị vệ đi theo chạy tới giết chết thích khách, vừa thấy Triệu Như Hi rơi xuống nước, Sa Lãng Thần không chút do dự nhảy vào trong dòng sông.

Chủ tử đều xuống nước, những thị vệ kia cũng vội vàng nhảy xuống theo, một người trong đó vớt được Uyển Uyển bị nước cuốn đến trước tảng đá lớn.

Ở trong nước sông lạnh lẽo Sa Lãng Thần ra sức bơi về phía trước, đuổi theo Triệu Như Hi bị dòng nước đẩy ra xa.

Khoảnh khắc này hắn có loại cảm giác, nếu lúc này hắn không đuổi theo nàng, sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

Hắn không muốn mất đi nàng, vì vậy dùng hết khí lực huy động tứ chi, ra sức bơi về phía nàng đang lúc chìm lúc nổi trong dòng nước cuồn cuộn chảy, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm nàng.

Lại gần một chút, gần thêm chút nữa, mỗi khi cứ chạm đến nàng thì nàng lại  bị nước sông cuốn đi.

Một đường không biết bơi bao lâu, đuổi theo bao lâu, thể lực của Sa Lãng Thần cũng sắp tiêu hao hầu như không còn, nhưng hắn không chịu buông bỏ, cuối cùng, hắn liều chết bơi đến bên người nàng, cánh tay dài duỗi một cái, bắt được nàng.

Hắn giống như bảo vệ cái gì thật trân quý, ôm chặt lấy nàng, mang theo nàng vượt dòng nước chảy xiết, sau khi bò lên bờ, hắn vừa mở miệng đã bá đạo quát: "Triệu Như Hi, về sau không có lệnh của ta, nơi nào ngươi cũng không được đi!"

Lần này ngoài ý muốn dọa hắn sợ chết khiếp, hắn cảm thấy nhịp tim cũng sắp vì vậy mà dừng lại.

Sau khi gào xong, hắn mới phát hiện hai mắt nàng nhắm nghiền, trên khuôn mặt ướt nhẹp trắng bệch không có một chút huyết sắc, vừa lay gọi, ngực hắn phập phồng kinh  hoàng vỗ vào gò má của nàng, muốn đánh thức nàng, "Triệu Như Hi, Triệu Như Hi...... Như Hi, ngươi tỉnh, mau tỉnh lại!"

Thấy nàng vẫn không tỉnh lại, vẻ mặt Sa Lãng Thần hoảng sợ.

"Không, không có Bổn vương  cho phép, ngươi không thể chết!" Nghĩ đến cái gì, hắn vội vàng ấn bụng của nàng, muốn ép nước sông trong bụng nàng  ra ngoài, vừa lo âu gọi nàng, "Như Hi, mau tỉnh lại......"

Bị vây hãm trong bóng đêm  Triệu Như Hi mơ hồ nghe thấy dường như có người đang gọi nàng, muốn thử mở mắt ra, nhưng mí mắt giống như nặng ngàn cân, làm sao cũng vén không ra.

"Như Hi, Triệu Như Hi, nhanh chút tỉnh lại, Bổn vương ra lệnh ngươi lập tức tỉnh lại......"

Bên tai truyền tới tiếng kêu gọi một tiếng so một tiếng vội vàng, nàng cố gắng lại  thử một chút, cuối cùng hết sức nâng lên mí mắt nặng trĩu, tầm mắt mơ hồ từ từ hiện ra  khuôn mặt quen thuộc, nàng nhớ vẻ mặt của hắn luôn luôn đều lạnh lùng lại lạnh nhạt, nàng chưa từng thấy qua bộ dạng hắn khẩn trương như vậy, hắn đây là làm sao?

Nàng nhẹ nhàng gọi, "Vương Gia......"

Hắn cúi mặt xuống, hôn lên cánh môi tái nhợt của nàng, dùng giọng khàn khàn đau lòng nói: "Đừng rời khỏi ta!"

Trong nháy mắt đó, nhìn thấy đôi tròng mắt tối tăm kia của hắn biểu lộ tình cảm ra ngoài, lòng của nàng chấn động thật sâu.

" Ấy, vì sao Vương Gia đột nhiên triệu kiến chúng ta?"

" Nói không chừng có liên quan đến chuyện hôm qua Vương Phi gặp thích khách." Có người nói.

"Vương phi gặp thích khách? Đây là chuyện gì xảy ra?" Có người quái lạ hỏi.

"Ta cũng không rõ lắm là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe nói hôm qua vương phi đi ra ngoài, khi trở về bị thương vẫn bất tỉnh, nghe nói nha, tất cả đại phu trong thành Lai Ngọc cũng bị gọi tới đấy."

"Vậy hiện nay Vương phi như thế nào rồi?" Có người tò mò hỏi.

"Nghe nói đến bây giờ người vẫn chưa tỉnh lại." giọng nói lạnh nhạt lộ ra vẻhả hê.

"Nghe nói thời gian này Vương Gia thường xuyên đến chỗ của vương phi, đối với nàng cực kỳ sủng ái, không trách được gọi hết đại phu khắp thành." Trong lời nói bay ra vị chua nồng nặc.

"Nhưng vương phi bị thương gọi chúng ta tới làm cái gì đây? Chúng ta cũng không phải là đại phu."

Chúng cơ thiếp đang ồn ào lộn xộn bàn tán chuyện này, chợt thoáng thấy một nam tử anh tuấn khôi ngô đi vào phòng khách, lập tức tất cả bọn họ đều im lặng.

"Vương Gia vạn phúc." Các nàng cơ thiếp cùng nhau hành lễ.

Sa Lãng Thần ôm lấy Mộng phu nhân ngồi vào chủ vị, giơ tay lên nói: "Các ngươi cũng ngồi đi."

"Tạ vương gia."

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía mỹ nhân mềm mại không xương mặc áo hồng kia, lúc này đang dựa vào trong ngực Sa Lãng Thần.

Khuôn mặt Mộng phu nhân kiều diễm vô song cười như hoa mùa xuân, cằm dưới khẽ nâng, vẻ mặt kiêu ngạo lại hả hê, liếc nhìn các nàng ngồi ở dưới.

" Hôm nay Bổn vương cho gọi các vị ái cơ đến đây, là có một chuyện vui muốn tuyên bố." Anh mắt Sa Lãng Thần lạnh lùng chậm rãi quét qua chúng cơ thiếp phía dưới.

"Không biết Vương Gia nói chuyện vui là cái gì?" Nổi danh cơ thiếp mở miệng hỏi.

"Mộng phu nhân đã có thai ba tháng." Hắn tuyên bố cái tin vui này.

"Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Mộng tỷ tỷ." Mọi người sau khi kinh ngạc, trong lòng từng người che giấu suy nghĩ, cùng kêu lên chúc mừng. Bởi vì Mộng phu nhân ở bên cạnh Vương Gia lâu nhất, vì vậy tất cả chúng cơ thiếp đều gọi là tỷ tỷ.

"Đây là  hài tử đầu tiên của bổn vương, Bổn vương rất chờ mong đứa bé này ra đời, về sau các ngươi phải chăm sóc thông cảm nhiều cho Mộng phu nhân một chút, để cho nàng bình an sinh hài tử ra, biết không?" Vẻ mặt Sa Lãng Thần tuy lạnh lùng như trước, nhưng trong lời nói rõ ràng lộ ra thương yêu cưng chiều che chở đối với Mộng phu nhân.

"Vâng" mọi người cùng lên tiếng.

Dặn dò xong mọi chuyện, Sa Lãng Thần thân mật ôm lấy Mộng phu nhân đứng dậy rời đi.

"Cung tiễn Vương Gia." Mọi người phúc thân hành lễ.

Đợi sau khi hắn rời đi, trên mặt mỗi người đều lộ ra tâm tư khác nhau, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người không quan tâm, có người mặt không chút thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.