Không lâu, chuyện Mộng phu nhân có tin mừng đã truyền khắp cả vương phủ.
Chỉ có Triệu Như Hi nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh vẫn không biết chuyện này.
Lúc này nàng đang phải chịu đựng đau đớn khổ sở, thỉnh thoảng toàn thân nóng rực, giống như bị lửa thiêu cháy, thỉnh thoảng giống như vùi mình trong băng tuyết lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị nghiền ép, cái loại đau đớn đó, giống như là đau đến tận trong xương tủy, vô luận như thế nào đều không cách nào giảm bớt.
Từ trong miệng nàng bật ra tiếng rên rỉ khó kìm nén, Uyển Uyển ngồi canh giữ bên cạnh giường nghe thấy cũng khóc đến đỏ cả mắt rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Như Hi vẫn không tỉnh lại, nhưng trong vương phủ lại bởi vì chuyện Mộng phu nhân có tin mừng huyên náo lộn xộn, không được an bình vì mỗi ngày đều có người bị đuổi khỏi vương phủ.
Nửa tháng sau
Triệu Như Hi ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, không nhịn được nghĩ, ông trời vung tay lên, xách nàng tới vương triều Đại Thịnh này, tám phần là muốn hành hạ nàng.
Kiếp trước nàng nhất định từng vô lễ mắng qua ông trời, cho nên đời này nàng mới có thể bị chơi đùa như vậy, đầu tiên là để cho nàng nhập lên người cô nương đang đợi gả lại uống thuốc độc, để cho nàng chịu đủ nỗi khổ độc phát tác, sau đó lại để cho nàng hộc máu hôn mê, lại để cho nàng bị thích khách đuổi giết, rơi xuống nước, luân phiên giày vò, làm cho thân thể nàng vốn đã rất yếu đuối càng thêm hoạ vô đơn chí.
Bây giờ thể lực của nàng kém đến nỗi có thể nói là đi một bước thở gấp một bước, động một chút phát sốt, cả ngày thì trải qua đến hơn nửa ngày ngủ mê man.
Lúc trước trong lòng đã sớm có tính toán, dựa vào tình trạng thân thể này của nàng sẽ không sống được quá lâu, nàng còn an ủi mình, trước khi chết còn có thể du lịch một chuyến tới dị thế, cũng xem là không tệ, dù sao không có mấy người có thể có kinh nghiệm như nàng.
Nhưng Sa Lãng Thần nói cho nàng biết, cõi đời này còn có một loại thuốc có thể cứu nàng, nàng bình tĩnh như nước hồ thu vì thế bị hắn quấy lên gợn sóng, dấy lên khát vọng sống, ngóng trông muốn sống lâu thêm một chút, ở bên hắn .....
Nhưng hôm nay đầu sỏ gây ra nhiễu loạn cho nàng lại buông tay mặc kệ rồi, mặc cho nàng tự sinh tự diệt.
Là nàng quá ngốc, quá dễ dàng tin tưởng người khác, dễ dàng giao ra chân tâm, kết quả lại đổi lấy tuyệt tình.
Nghĩ đến hôm đó được Sa Lãng Thần cứu lên từ dưói sông lên,hắn nói với nàng câu kia"Đừng rời khỏi ta", lại cảm thấy mỉa mai.
Hắn muốn nàng không xa cách hắn, nhưng hắn lại rời xa nàng.
Từ ngày đó sau khi trở lại, hắn không bước vào trong phòng nàng một bước, càng không tới thăm nàng.
Tất cả chỉ vì Mộng phu nhân mang thai ba tháng, đứa bé của hắn đang được nuôi dưỡng trong bụng của nàng.
Càng buồn cười hơn chính là, lúc trước hắn mới thề thốt bảo đảm với nàng, trong phủ hắn còn chưa chạm qua bất kỳ một cơ thiếp nào.
A, nàng thật là ngốc, lại có thể ngu ngốc tin tưởng lời nói dối như vậy, nếu theo như lời hắn nói, hắn chắc dùng tinh thần lực khiến Mộng phu nhân mang thai nhỉ...... Nàng không nhịn được thê lương nghĩ.
"Ta không muốn uống." Ngửi thấy mùi thuốc, nàng còn chưa uống..., trong miệng đã tràn đầy cay đắng.
"Uống thuốc này rồi, thân thể của ngài mới có thể mau chóng khỏe lên, nếu ngài sợ đắng, chỗ phòng bếp đưa tới chút ô mai, chờ ngài uống thuốc xong, ăn một miếng trong miệng sẽ không đắng." Uyển Uyển ôn tồn dụ dỗ. Gần đây vương phi rất bài xích uống thuốc, mỗi lần vừa nhìn thấy nước thuốc, sắc mặt xụ xuống.
"Ta uống thuốc nhiều hơn nữa sợ cũng không có ích gì đâu." Triệu Như Hi thở dài, không muốn làm khó Uyển uyển, vẫn là nhận lấy nước thuốc uống một ngụm, uống xong nén xuống cảm giác buồn nôn, vội vàng lấy tới một ô mai chua ngọt nhét vào trong miệng.
Thấy chủ tử tự giận mình như vậy, Uyển Uyển vội vàng nói: "Làm sao sẽ vậy chứ, thuốc này là dùng dược liệu thượng đẳng nhất để nấu, đối với thân thể vương phi cực tốt, ngài xem uống nhiều ngày như vậy, hôm nay không phải ngài đã có thể xuống giường rồi sao?"
Vương phi đã nằm hơn mười ngày, hôm nay tinh thần tốt hơn, lúc này cuối cùng mới có thể đứng dậy đi lại một chút.
Sợ Uyển Uyển lo lắng, Triệu Như Hi không có lại nói lời không may,cười cười với nàng.
Lần này rơi xuống nước bệnh nặng một trận, tựa như éppppjjjggg vỡ lạc đà một cọng rơm cuối cùng, bây giờ nàng giống như nến tàn trong gió, đèn sắp cạn dầu, chống đỡ cũng không chống được bao lâu nữa.
"Phù, làm ta sợ muốn chết." Phù Dung đi vào trong nhà, vỗ ngực một cái, một bộ dạng sợ hãi.
"Phù Dung, ngươi đây là làm sao vậy?" Uyển uyển thấy trâm cài đầu của nàng cũng rối loạn, kinh ngạc hỏi.
"Ngày hôm nay có mấy cơ thiếp không biết thế nào đụng phải Mộng phu nhân, khiến Mộng phu nhân bị kinh sợ hù dọa, Vương Gia tức giận, trách phạt họ 20 đại bản, sau đó đuổi ra vương phủ, họ kêu khóc oan uổng, ta đến chỗ chức phường giúp vương phi lấy quần áo mùa xuân khi trở về không trùng hợp gặp phải, nhìn một lúc, kết quả một vị phu nhân trong đó đột nhiên xông tới ta, vừa đánh vừa mắng ta, nói ta là đang nhìn chuyện cười của nàng."
"Vương Gia thật đúng là cưng chiều Mộng phu nhân, cưng chiều đến không còn trời, nhưng mà cho dù là có thai, có cái gì ghê ghớm chứ!" Uyển uyển có chút bất mãn nhắc đi nhắc lại.
Lúc trước Vương Gia thường đến vương phi nơi này, nhưng từ sau lần đi bái tế Trăn Nhi trở về, biết được Mộng phu nhân có thai, thì chưa từng đến nữa, hiện nay trong mắt của hắn cũng chỉ có Mộng phu nhân, nếu có người nói Mộng phu nhân một câu không phải đều phải chịu phạt.
Triệu Như Hi lẳng lặng nghe không có lên tiếng.
Phù Dung nhìn thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, nháy mắt ra dấu với Uyển Uyển, ý bảo nàng đừng có nói nữa.
Uyển uyển vội vàng im lặng không nhiều lời nữa, nhưng trong lòng cảm thấy rất bất bình cho vương phi, nàng nhìn ra ngoài miệng vương phi không nói, nhưng trong lòng chỉ sợ rất không dễ chịu, không khỏi càng thêm giận Vương Gia, biết rõ thân thể vương phi không tốt, trừ hôm ấy đưa vương phi trở lại, về sau cũng không có tới thăm nàng, chỉ chăm lo cho Mộng phu nhân kia.
"Ơ, đây không phải là Băng muội muội sao?" Khoanh tay đứng ở hành lang, Mộng phu nhân mặc một bộ quần áo mùa xuân màu vàng, khuôn mặt kiều diễm tuyệt đẹp cười tủm tỉm, chầm chậm nghêng đón Băng phu nhân.
"Gặp qua Mộng tỷ tỷ." Băng phu nhân hai tay đặt ở bên người, khẽ cúi chào, âm thầm lui về phía sau một bước, cùng nàng ta kéo ra khoảng cách, để phòng ngừa vô ý đụng phải nàng, kinh động thai khí, sẽ giống như những cơ thiếp bị đuổi ra vương phủ lúc trước.
Mộng phu nhân giống như không có nhìn thấy cử động của nàng, thân thiện đi hai bước về phía nàng."Băng muội muội đây là muốn đi đâu?"
"Ta thấy hôm nay thời tiết tốt, muốn đến vườn hoa đi ngắm hoa." Băng phu nhân không dấu vết dời đi bước chân.
"Trước mắt ta cũng không có chuyện, không bằng cùng đi với Băng muội muội."
"Chuyện này......" Mặt Băng phu nhân không khỏi lộ vẻ khó xử.
"Thế nào, Băng muội muội không muốn?" Khuôn mặt kiều mị vô song của Mộng phu nhân lộ vẻ không hài lòng.
"Không phải, chỉ là băn khoăn đến hôm nay Mộng tỷ tỷ đang có thai, nên ở trong phòng nghỉ ngơi an thai thật tốt mới phải, Vương Gia đối với đứa bé trong bụng của Mộng tỷ tỷ nhưng là cực kỳ mong đợi, Mộng tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận một chút, để tránh thân thể mệt nhọc." Băng phu nhân khách khí nói khéo.
Nghe vậy, vẻ mặt Mộng phu nhân cười ngọt ngào giơ tay lên vuốt ve bụng."Không sao, hôm nay đứa nhỏ này rất ngoan, đi một chút không vấn đề gì, chúng ta đi thôi." Nói xong, nàng thân thiện kéo tay Băng phu nhân.
Băng phu nhân không dám đột nhiên hất tay nàng ra, chỉ có thể âm thầm suy nghĩ phải thoát khỏi như thế nào.
Nhìn thấy nàng dè dặt, một khuôn mặt thật cẩn thận đỡ mình, khóe môi Mộng phu nhân nhếch lên nụ cười hả hê, môi son khẽ mở, khoe ra nói: "Vương Gia nói với ta đứa bé trong bụng ra đời nếu là nhi tử, thì sẽ tấu xin hoàng thượng tứ phong hắn làm tiểu thế tử."
Băng phu nhân hơi ngạc nhiên, trừ phi vương phi vẫn không sinh được, bằng không bình thường sẽ không phong con trai thứ làm Thế tử.
"Ngươi đây là vẻ mặt gì, chẳng lẽ ngươi cho là đứa bé của ta không có tư cách làm thế tử sao?" Mộng phu nhân không vui giận tái mặt, hung hăng tát Băng phu nhân một cái
Thình lình bị ăn tát, Băng phu nhân ôm má, tức giận trừng nàng." Tại sao Mộng tỷ tỷ ra tay đánh người?"
"Ngươi dám bất kính đối với đứa bé trong bụng ta, ta không đánh được ngươi sao? Thế nào, nhìn vẻ mặt của ngươi kìa, ngươi có phải muốn đánh trở lại hay không? Ngươi đánh, ngươi đánh đi!"
Mộng phu nhân vừa khiêu khích, thình lình còn kéo lấy tay Băng phu nhân, vỗ lên trên mặt mình, tiếp theo trong chốc lát, khuôn mặt Mộng phu nhân vặn vẹo khom lưng, che bụng lớn tiếng kêu đau, " Chao ôi, bụng của ta thật là đau!"
"Mộng phu nhân, ngài làm sao vậy?" Thị tỳ Thiến Thiến vội vàng đỡ lấy nàng.
Băng phu nhân sững sờ một lát, tiếp theo khi nghe thấy tiếng Yến phu nhân truyền đến sắc mặt biến đổi.
"Băng muội muội, làm sao ngươi có thể động thủ với Mộng tỷ tỷ chứ? vào lúc này nàng đang có thai, vừa đánh một cái là xong rồi."
Nói xong, Yến phu nhân bước nhanh về phía Mộng phu nhân, mặt lộ vẻ ân cần hỏi, "Mộng tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?"
"Bụng của ta đau sắp chết rồi! Thiến Thiến, nhanh, đỡ ta trở về, gọi đại phu......" Giống như đau đến không chịu nổi, trở về phòng dọc theo đường đi, nàng càng không ngừng gào khóc, "Chao ôi, đau chết ta rồi, đau chết ta rồi......"
Làm sao Băng phu nhân lại không hiểu mình đã bị Mộng phu nhân hãm hại rồi, sắc mặt âm trầm dọa người.
Tiếp theo không lâu truyền đến tin Mộng phu nhân bởi vì đẻ non mất máu quá nhiều, hương tiêu ngọc vẫn cùng với đứa bé trong bụng, Băng phu nhân thất kinh.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ đây là chuyện gì xảy ra thì Thiệu Ấn Hành mang theo thị vệ tới cửa giải nàng đi, nàng bị trói lại nhốt vào trong tù, đến cơ hội biện bạch giải oan cũng không có.
"Vương Gia, đây là trong cung đưa tới bản sao cách điều chế bí dược kia." Thẩm Bình Tam đi vào phòng sách, cầm phương thuốc trình lên. Vì lấy được phần bản sao này, bọn họ hao tốn không ít công phu.
Cái phương thuốc này dày đến ba trang, Sa Lãng Thần cúi đầu nhìn kỹ, trang thứ nhất ghi lại tên trên trăm loại dược thảo, còn lại trang thứ hai và trang thứ ba là nói tường tận phương pháp luyện chế.
Sau khi xem xong, Sa Lãng Thần cau mày, hắn vốn định nếu có thể, hoặc có thể dựa theo phương thuốc này để luyện chế bí dược, viên bí dược trong kia đang ở trong tay hoàng thượng, muốn lấy được sợ là không dễ dàng như vậy, nhưng xem qua phương thuốc này hậu, chỉ là thu gom những dược liệu này cũng không phải dễ, trong đó đặc biệt một vị Nhục Linh Chi là khó có nhất, loại linh thảo này có thể gặp mà không thể cầu, thường thường mấy chục năm đều không nhìn thấy, vả lại cho dù dược liệu thu gom đầy đủ hết, chỉ là luyện chế còn lại phải tốn trên mấy năm công phu, hiện nay chỉ có trực tiếp từ trong cung lấy được viên bí dược kia mới kịp.
Nhớ tới Triệu Như Hi, hắn cầm toa thuốc xiết chặt, ngẩng đầu hỏi, "Trong cung nơi đó liệu có động tĩnh gì không?"
"Hôm trước Ngũ Hoàng Tử và Đại hoàng tử ở trên triều đình, vì chuyện có nên điều Thất hoàng tử trở về Đô thành hay không mà tranh chấp không ngừng, kết quả hoàng thượng lại điều Thất hoàng tử đi canh giữ lăng tẩm tiên hoàng."
"Xem ra hoàng thượng thật sự tính toán lập Đại hoàng tử làm Thái tử, đây là đang vì Đại hoàng tử tiêu diệt chướng ngại." Tròng mắt suy nghĩ chốc lát, Sa Lãng Thần căn dặn, "Ngày mai Bổn vương sẽ tự mình đi về Đô thành, ngươi sai người dùng bồ câu đưa tin liên lạc với Ngũ hoàng tử trước, để cho hắn có thể bắt tay tiến hành việc kia rồi."
"Vâng" Thẩm Bình Tam vừa nghe, vẻ mặt không khỏi vui mừng, bởi vì như này biểu hiện Vương Gia muốn động thủ đối phó với Đại hoàng tử rồi, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, ngụm oán khí này rốt cuộc cũng được phát tiết ra ngoài, ngay cả hắn cũng không nhịn được bắt đầu mong đợi.
Lúc này, Thiệu Ấn Hành tiến vào cầu kiến."Vương Gia, thuộc hạ đã nhốt Mạnh Băng lại rồi." Vì để đối phó với Mạnh Băng, mấy ngày nay hắn đã tốn không ít công sức.
"Rất tốt, phái người nhìn chằm chằm nàng, đừng để nàng tìm chết, ngày mai Bổn vương muốn dẫn nàng cùng về Đô thành." Ánh mắt Sa Lãng Thần lạnh lẽo như hàn băng.
"Thuộc hạ đã sai người chặn miệng nàng lại, tay chân cũng đều trói lại, để cho nàng không cách nào tìm chết."
Sa Lãng Thần hài lòng gật đầu, lại dặn dò nói: "Ngươi thừa cơ hội này, quét dọn hết vương phủ một lần, bắt tất cả những con sâu kia lại."
Mặt Thiệu Ấn Hành lộ vẻ vui mừng, tiếng sang sảng đáp ứng nói: "Vâng"
"Còn có......" Sa Lãng Thần trịnh trọng giao cho hắn một chuyện nữa, " Đoạn thời gian này Bổn vương không có ở đây, an toàn của Vương phi giao cho ngươi."
Thấy Vương Gia thận trọng như thế, Thiệu Ấn Hành cũng không dám xem thường, nghiêm nghị cam kết, "Xin Vương Gia yên tâm, thuộc hạ dù chết, cũng sẽ bảo vệ vương phi chu toàn."
Nếu nói lúc trước còn chưa xác định được Vương Gia coi trọng vương phi bao nhiêu, vậy thì trải qua chuyện vương phi bị đâm, ở trong phòng ngủ của vương phi thấy vẻ mặt của Vương Gia tức giận lại nôn nóng, hắn đã hiểu, vương phi ở trong lòng vương gia có phân lượng như thế nào.