Nàng vẫn im lặng lì ra ở đó làm hắn dù bực nhưng cũng chẳng làm gì được.
Nàng mà là người khác thì có khi đã bị hắn bóp chết từ lâu rồi.
Dạ Thiên mặc kệ nàng đứng đó, bình thản xuống xuống bàn làm việc tiếp tục xem văn kiện.
Thấy mình mang kẹo sang cho sư phụ mà hắn một lời cũng không cảm ơn hay dỗ dành nàng khiến Vân Hy đã giận còn giận hơn.
Nàng bĩu môi nhìn hắn, phụng phịu bước đi định rời khỏi thư phòng.
- Phòng con vừa có thích khách đột nhập.
Như vậy vẫn còn muốn quay trở về phòng sao?
Nghe đến đây cả người nàng khựng lại.
Đôi chân mới tốt hơn một chút lại bắt đầu nhũn ra vì sợ hãi.
Lập tức nàng quay đầu lạch bạch chạy đến núp sau lưng hắn.
Hành động của nàng vô tình khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Ánh mắt thoả mãn nắm lấy bàn tay sợ sệt của nàng đang bám vào vạt áo hắn.
- Không việc gì phải sợ.
Có bổn vương ta ở đây bảo vệ con.
Nói rồi hắn nhẹ nhàng kéo nàng lên yên vị ngồi vào trong lòng hắn.
Vân Hy muốn phản kháng nhưng chỉ sợ hắn vứt nàng ra cho tên thích khách ngoài kia liền ngoan ngoãn ngồi trong bọc của hắn.
Không cam lòng mà hưởng thụ cảm giác an toàn tuyệt đối.
- Con mang kẹo sang cho ta sao?
Nàng im lặng không nói gì.
Chỉ khẽ gật đầu khẳng định.
- Sao thế? Không muốn nói chuyện với ta à?
Nàng lại gật đầu.
Hắn cũng không thèm chấp vặt nàng, bàn tay to lớn dịu dàng đặt bàn tay của nàng vào lòng bàn tay hắn.
Vết máu của tên thổ phỉ hồi chiều nàng đã rửa đi nên cũng không còn nhìn thấy nữa.
Dạ Thiên thấy bàn tay nhỏ của nàng không bị thương gì cũng thầm cảm thấy an tâm trong lòng.
- Là máu của tên kia sao? Con đánh hắn bằng cái gì vậy?
Lần này nàng vẫn không chịu nói mà chỉ chỉ tay vào xiên hồ lô đặt trên bàn.
Hắn nhìn đầu nhọn của cây xiên cũng hiểu được ý của nàng.
Không ngờ nàng mới có tí tuổi mà đã nhẫn tâm ra tay vậy rồi.
Quá tam ba bận.
Dạ Thiên bắt đầu thấy ngứa tay khi nàng một câu cũng không chịu mở miệng.
Hắn cau mày, nghiêm nghị nói.
- Còn im lặng là ta quẳng con về chỗ hai tên thổ phỉ kia mặc cho chúng thích làm gì thì làm đấy.
Nàng giật mình hoảng sợ.
Quay lại người lại hay tay hai chân ôm chặt lấy hắn.
Như con chim sẻ nhỏ sợ hãi vui mặt vào vòm ngực hắn.
- Con xin lỗi! Con xin lỗi! Sư phụ đừng ném con cho bọn chúng!!! Con biết lỗi rồi ạ!!
Giờ giận dỗi thì còn có ích gì.
Bảo vệ mạng sống của bản thân là ưu tiên hàng đầu.
Hắn không kìm được mà phì cười.
Hai tay đặt lên eo nàng.
An ủi nói.
- Được rồi.
Ta không ném.
Nhưng nếu con còn im lặng nữa thì ta không chắc đâu.
Thế này chẳng phải là vừa đấm vừa xoa sao?
Nhưng giờ nàng cũng chẳng còn tí can đảm nào để giận hắn cả.
Cái miệng nhỏ rụt rè lí nhí nói.
- Con...!Về chuyện chiều nay, con thật sự xin lỗi sư phụ.
Là con không tốt...!Con chạy lung tung rồi gặp nguy hiểm khiến người lo lắng.
- Ừ hứm.
Còn gì nữa không?
- Dạ...!Không những vậy con còn vùng vằng cãi lại sư phụ.
Còn bỏ cơm tối làm sư phụ lo lắng...
Hắn mìm cười ôn nhu.
Đặt cằm của mình tì lên đầu nàng.
Dịu dàng ôm nàng vào lòng, nói.
- Tại sao con không muốn ta lo lắng cho con?
- Vì con cảm thấy con không xứng.
- Sao lại không xứng?
- ....
Ánh mắt nàng chợt trùng xuống.
Thấp thoáng trong đó là những nỗi buồn không kể hết.
- Con chỉ thấy là con không xứng thôi.
- Đứa bé ngốc.
Hắn dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng.
An ủi xoa dịu tâm hồn nàng.
- Từ lúc ta nhận con về thì tất cả mọi thứ của bản thân con đều đã xứng đáng để hưởng những thứ tốt đẹp nhất trên đời này rồi.
Nàng im lặng không đáp lại hắn.
Bên tai hắn chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều của nàng.
Dạ Thiên lặng lẽ ôm nàng đang ngủ say vào lòng.
An tĩnh tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi.