Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 22



Lang! Là Lang.

Thượng Quan Ngư Nhi cúi đầu xuống cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, nàng vô cùng vui vẻ, sát khí của Hàn Phượng Nguyệt phát ra nàng vô cùng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Khi ngẩng đầu lên ánh mắt nàng nhìn Hàn Phượng Nguyệt sáng lên. Không ngờ ở nơi này một lần nữa nàng có thể gặp lại Lang. Nhưng vui vẻ không bao lâu nàng lại càng lo lắng cho Lang. Nàng cũng không muốn chưa nhận thức lại mà đến hốt xác cho Lang đâu nha.

Ách! Phi phi cái miệng, Thượng Quan Ngư Nhi ảo não.

So với Thượng Quan Ngư Nhi lo lắng, bên kia đám người Bùi Ninh Hoa, Tiêu Tĩnh, Vương Nhược Mai thấy sắc mặt âm trầm của hoàng thượng thì bọn họ càng thêm vui vẻ, ánh mắt âm độc đảo qua trên người Hàn Phượng Nguyệt chờ xem nàng bị định tội.

Hiên Viên Dạ biết rằng bây giờ phụ hoàng hắn đã động sát tâm, không ai có thể bỏ qua hành động hôm nay của nàng hơn nữa đó chính là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn lại càng không. Hắn lo lắng nhìn nàng bàn tay đang nắm kia càng thêm siết chặt.

Hàn Triết và Phượng Thanh Vân quanh thân lạnh lẽo, bọn họ biết lần này hoàng thượng đã động sát tâm. Nếu bọn họ không đưa ra cái giá thích hợp thì nữ nhi bọn họ.. mà cái giá này chính là trăm vạn Hổ Quân đang nằm trong tay nữ nhi bọn họ.

Ngay từ mấy năm trước nàng đã thu phục triệt để lòng trung thành của trăm vạn Hổ Quân đối với nàng, bằng chính năng lực và mưu trí của mình, bây giờ là nàng nắm quyền trong tay nhận người chứ không nhận binh phù, Hổ Quân bây giờ so với quá khứ càng thêm mạnh mẽ đến cả ông bây giờ cũng khó mà có thể ra lệnh cho bọn họ. Nhưng nếu giờ không giao ra.. hậu quả ông không dám nghĩ tới.

Có người vui vẻ đắc ý, có người lo lắng sốt ruột nhưng nhân vật chính của chúng ta vẫn hồn nhiên ngồi nhấm nháp rượu nhìn Hiên Viên Dạ cho hắn một ánh mắt an tâm. Hiên Viên Dạ khóc không được mà cười cũng không xong, làm sao mà nàng có thể trấn tĩnh cùng tự tin như vậy?

Đang lúc giương cung bạt kiếm giọng nàng lười biếng mà tà mị vang lên như chưa từng có chuyện gì nàng cười nhẹ, nụ cười kia tuy chỉ nhẹ lướt qua nhưng làm tất thảy mọi thứ trong đêm trăng sáng bừng lên, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách: "Hoàng thượng, cũng không quy định nhất định phải tiếp nhận khiêu chiến nha."

Sửng sốt. Sửng sốt tập thể.

Hiên Viên Long cũng vô cùng sửng sốt nhưng giọng phát ra lại uy nghiêm mà âm trầm, khí thế đế vương là không thể không có: "Đúng là không có quy định nhất định phải tiếp nhận nhưng ngươi cũng không thể động sát khí chứ?"

"Sát khí? Sát khí nào? Ai nha, có phải ngài nhầm không? Chắc chắn là ảo giác. Ngài xem ta một nữ tử yếu đuối làm sao có thể có sát khí chứ." Hàn Phượng Nguyệt làm bộ vô tội phủi sạch.

Cái này? Vô sỉ! Có ai có thể vô sỉ hơn nàng ta nữa không.

Không lẽ tất cả mọi người ở đây đều bị ải giác sao?

"Phốc xuy.." Hiên Viên Dạ bật cười: "Đúng vậy phụ hoàng, ta thấy chính là ảo giác mà thôi, đến nho nàng cũng không lột được người xem nàng yếu đuối như vậy làm sao có sát khí chứ!" Nàng đã muốn giả ngu vậy để hắn cùng bồi nàng giả ngu tiếp đi.

Hàn Phượng Nguyệt nhe răng lườm hắn một cái.

Hóa đá. Còn có thể như vậy. Tam vương gia ngài là Chiến thần, là Chiến thần đó làm sao ngài có thể theo nàng ta giả ngu như vậy.

"Phốc xuy.." Hiên Viên Dật lúc này cũng bật cười. Có ý tứ, thú vị, không ngờ ca ca hắn lại có thể có dạng biểu cảm này khiến hắn không thể không giơ ngón cái cho vị tẩu tử này: "Ta cũng thấy chính là bị ảo giác rồi."

Đến cả Tứ vương gia cũng nói vậy, thiên a cho sét đánh chết bọn họ đi.

Tín ngưỡng của bọn họ a.

Trong lúc mọi người không ngừng cảm thán trong lòng về một vị vương gia Chiến thần và một vị vương gia trích tiên thì giọng thái hậu vang lên: "Ai gia mệt mỏi."

"Cung tiễn Thái hậu." Tất cả mọi người đồng thanh hô lên.

Trong thái hòa cung.

Đèn đuốc sáng trưng, cả cung điện nguy nga nhưng vô cùng đơn giản, bày biện trong điện tuy đơn giản nhưng không mất sự uy nghiêm.

"Thanh cô. Ngươi thấy đứa bé đó sao?" Thái hậu hỏi.

Thanh cô đang bóp vai cho bà vội đáp: "Người đang nói đến vị Hàn tiểu thư sao?"

Thanh cô là nha hoàn đi theo thái hậu từ nhỏ, bà ấy không lấy chồng mà ở vậy chăm sóc cho thái hậu. Đối với thái hậu Thanh cô như là người nhà, tỷ muội thân thiết.

"Ừ. Đứa bé kia khiến ta nhớ đến một cố nhân."

Cố nhân mà thái hậu nói chính là tỷ muội nơi khuê phòng lúc thái hậu còn chưa vào cung. Tình cảm hai người vô cùng thân thiết so với tỷ muội ruột còn thân hơn. Nhớ năm đó hai người đều là mỹ nhân đệ nhất Hiên Viên hoàng triều, thái hậu thiên về cầm kỳ thi họa còn người kia lạ đánh binh điểm tướng.

Sau này thái hậu vào cung làm hoàng hậu còn nàng kia cũng gả cho Hàn Đại tướng quân lúc bấy giờ là cha của Hàn Triết dần dần hai người cũng ít gặp nhau nhưng tình cảm vẫn còn đó.

Nhưng có một lần phu thê bọn họ mang binh đánh giặc cũng là lần cuối cùng bà gặp bọn họ, là vào mười sáu năm trước, lúc đó bầu trời đỏ như máu hai phu thê bọn họ đi mà không về cũng trong đêm đó con gái của Hàn Triết ra đời. Nguyên nhân khiến phu thê hai người bại trận là do Thừa tướng đương triều, tuy bà hận chết hắn ta nhưng thân là thái hậu một quốc gia không cho phép bà có tư tâm vì vậy khi nghe tin Hàn Triết tấn công phủ Thừa tướng bà cũng hả lòng hả dạ..

"Thái hậu, theo nô tỳ thấy Tam vương gia có ý với nàng ta. Còn về nhân cách của nàng thì nô tì không giám chắc ạ."

"Ừ. Ta mệt mỏi rồi. Ngươi lui ra đi."

"Vâng." Thanh cô hầu hạ bà nghỉ ngơi rồi lui ra ngoài đóng cửa.

Trong phòng thái hậu thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.