"Thứ nhất ta muốn ngài miễn quỳ trước bất kỳ ai cho một nhà ba người chúng ta." Nói rồi nàng chỉ về mình và phu thê Hàn Triết trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
"Miễn quỳ?" Sắc mặt Hiên Viên Long vô cùng khó coi, nếu hắn đáp ứng vậy sau này bọn họ gặp hắn sẽ không cần hành lễ. Trong lòng hắn rối rắm nhưng Hổ Quân có sức hấp dẫn trí mạng khiến hắn không thể không gật đầu đồng ý.
Nàng quét mắt hướng Thừa tướng và hoàng hậu khiến hai huynh muội bọn họ cảm thấy bất an: "Thứ hai ta muốn một nhà già trẻ lớn bé phủ Thừa tướng không sót một ai quỳ xuống dập đầu trước mộ ông bà nội ta."
"To gan." Hoàng hậu đập tay đừng dậy chỉ vào Hàn Phượng Nguyệt, Thừa tường tức giận đến nỗi người run lên.
Hoàng thượng bên cạnh vỗ về an ủi Hoàng hậu: "Nàng yên tâm, nàng ta sẽ không thắng được đâu, nàng phải tin cháu gái mình chứ."
"Nhưng lỡ như.."
"Không có lỡ như."
"Được. Còn điều thứ ba?" Hiên Viên Long sảng khoái đáp ứng khiến Hàn Phượng Nguyệt có chút không thích hợp.
"Điều thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, để sau vậy."
"Được rồi, bây giờ bắt đầu đi." Hiên Viên Long không còn chờ kịp thúc dục.
"Hoàng thượng, có phải hay không nên lập chứng từ?" Hàn Phượng Nguyệt không hỏi còn đỡ vừa hỏi sắc mặt Hiên Viên Long xanh mét: "Ngươi đây là đang sợ Trẫm đường đường là vua của một nước sẽ quỵt ngươi sao?"
"Ta chỉ muốn chắc chắn hơn thôi." Nàng nhún nhún vai hai tay đưa lên khoanh trước ngực.
"Hừ, lắm chuyện. Người đâu, mang giấy bút." Chữ Hiên Viên Long cuồn cuộn lên giấy Tuyên Thành, chữ viết có lực trầm ổn suy cho cùng hắn cũng là một người đam mê thư pháp.
"Đa tạ!" Hàn Phượng Nguyệt cầm lấy tờ giấy gấp bỏ vào ngực không khách khí.
"Bắt đầu đi."
"Bệ hạ. Người xem bây giờ đã muộn thế này. Hay để ngày mai đi." Hoàng hậu ngồi một bên bất an.
"Vậy cũng được. Hôm nay đến đây. Ngày mai giờ ngọ tất cả mọi người cùng nhau thi tài." Nói xong phất tay rời đi. Hoàng hậu và các vị phi tần cũng lục đục theo sau.
"Cung tiễn Hoàng thượng/ Phụ hoàng, cung tiễn hoàng hậu/ Mẫu hậu và các vị nương nương."
Đám đại thần và gia quyến đứng lên hành lễ không sót một ai kể cả thái tử mặt mày âm trầm từ đầu đến giờ cũng không ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất chỉ có một nhà ba người Hàn Phượng Nguyệt và huynh đệ Hiên Viên Dạ Hiên Viên Dật.
Sau đó tất cả mọi người cùng nhau lục tục rời cung ai về phủ nấy.
Hàn phủ. Chính sảnh.
"Nha đầu thối. Hù chết lão tử!" Hàn Triết gõ lên đầu Hàn Phượng Nguyệt tức giận.
"Mẫu thân!" Hàn Phượng Nguyệt quay sang Phượng Thanh Vân làm nũng.
"Khí phách lúc trước ở trong cung đâu rồi?"
"Lão gia." Phượng Thanh Vân dịu dàng rót nước cho Hàn Triết rồi quay sang vờ mắng Hàn Phượng Nguyệt: "Con đó, hù ta sợ chết khiếp."
Hàn Triết hừ lạnh: "Nữ nhi Hàn gia ta chính là phải có khí phách và kiêu ngạo như vậy! Không sợ cường quyền, hiên ngang mà đứng." Hàn Triết kiêu ngạo mà nói.
"Đúng vậy, đúng vậy. Nguyệt Nhi, con mau về nghỉ ngơi ngày mai phải mệt nhọc đấy."
"Vâng, mẫu thân."
Một đêm này có người mất ngủ nhưng có người ngủ thật ngon.
###
Sáng hôm sau.
Khi Hàn Phượng Nguyệt tỉnh lại đã là giờ Dần, gọi Minh tiến vào hầu hạ rời giường thay đổi y phục. Không biết nên nói như thế nào, nàng đến nơi này cũng đã nhiều năm từ khi còn bé nhưng nàng không tài nào tự mình mang nổi những bộ y phục rườm rà này phải luôn có người giúp nàng mang nó.
Kể cũng lại, bất cứ cái gì đều không thể làm khó nàng nhưng hết lần này đến lần khác vấn đề mang y phục lại làm khó được nàng.
Hiên Viên Dạ đã tới từ sáng sớm ngồi chờ ở chính sảnh.
Hàn Triết định kêu người đi gọi nàng dậy thì bị hắn ngăn cản bảo là để nàng ngủ cho thoải mái, bởi vì hắn biết nàng lúc ngủ mà bị ai quấy rầy thì hậu quả thế nào cho nên hắn không cho người đi gọi một phần là sợ nàng tâm trạng không vui, một phần hắn muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Đến tận giờ Dần hai khắc nàng mới chậm rì rì đi tới. Hôm nay Hàn Phượng Nguyệt vẫn mang một thân hồng y nhưng kiểu dáng không giống mọi ngày, hồng y ôm sát lộ ra đường cong mê người tóc dài cột cao cố định bằng một dải lụa đỏ tay áo quấn quanh cổ tay.
Hàn Phượng Nguyệt hôm nay ít đi một phần sự lười biếng tà mị lại nhiều hơn một phần năng động đáng yêu khiến tim Hiên Viên Dạ nhảy "thịch" lên một cái nhìn nàng kinh diễm, hắn bỗng nảy lên một ý niệm "đem nàng thu lại khong cho phép ai nhìn".
"Nàng đã tới?" Hiên Viên Dạ đứng dậy tiến lên đỡ nàng ngồi xuống vì nàng bưng trà rót nước.
"Tham kiến tiểu vương phi." Mặc Ly và Mặc Lam tiến lên hành lễ.
Hàn Phượng Nguyệt gật gật đầu một chút rồi ngồi xuống.
Hàn Triết dường như đã quen với những kiểu hành động thế này nên chỉ ngồi uống trà chứ cũng không nói gì. Ngược lại là Phượng Thanh Vân càng nhìn càng ưng ý vị con rể này.
Bầu không khí lúc này vô cùng hài hòa. Hàn Phượng Nguyệt liền lên tiếng: "Cũng đã đến giờ, đi thôi."
Hiên Viên Dạ cầm lấy áo choàng trên tay Minh khoác lên người cho Hàn Phượng Nguyệt: "Trời tuy vào xuân nhưng sáng sớm vẫn có chút lạnh, nàng mang vào cẩnthaanj nhiễm lạnh."
Hàn Phượng Nguyệt đứng yên cho hắn mang vào rồi dẫn đầu ra cửa.
Mặc Ly và Mặc Lam chia nhau ra đánh xe ngựa cho Hàn Triết và Hiên Viên Dạ. Minh cũng ngồi phía ngoài xe ngựa chờ Hàn Phượng Nguyệt phân phó.
Đường phố hôm nay phá lệ vắng vẻ vì vậy trên đường đi xe ngựa đi vô cùng thông thuận.
Bên trong xe ngựa vô cùng rộng rãi, chỗ ngồi vừa có thể ngồi vừa có thể nằm phía trước còn đặt một bộ bàn trà nhỏ, mà Hàn Phượng Nguyệt bây giờ tư thế vẫn lười nhác nằm gối đầu lên đùi Hiên Viên Dạ vui vẻ ăn những khối điểm tâm vô cùng tinh xảo kia.