Người đầu tiên lên đài là Tiêu Tĩnh, nàng ta đàn một khúc: "Ngư Du Xuân Thủy" tiếng đàn uyển chuyển mềm mại, cầm nghệ thuần thục lúc trầm bổng du dương vô cùng hòa hợp.
Tần lâu đông phong lý,
Yến tử hoàn lai tầm cựu lũy.
Dư hàn do tiễu,
Hồng nhật bạc xâm la ỷ.
Nộn thảo phương trừu bích ngọc nhân,
Mị liễu khinh tốt hoàng kim nhị.
Oanh chuyển Thượng Lâm,
Ngư du xuân thủy.
Kỷ khúc lan can biến ỷ,
Hựu thị nhất phiên tân đào lý.
Giai nhân ưng quái quy trì,
Mai trang lệ tẩy.
Phụng tiêu thanh tuyệt trầm cô nhạn,
Vọng đoạn thanh ba vô song lý.
Vân sơn vạn trùng,
Thốn tâm thiên lý.
Khi tiếng đàn kết thúc dư âm còn vang mãi trong lòng mọi người. Tiếng vỗ tay vang lên: "Hay, rất hay."
Ánh mắt thái hậu thưởng thức, Trương phu tử vuốt râu nhẹ gật đầu: "Không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ. Một khúc" Ngư Du Xuân Thủy "rất hay! Cầm nghệ của Tiêu tiểu thư rất tốt."
Tiêu Tĩnh đứng dậy thi lễ cảm ơn rồi đi xuống.
Người thứ hai lên đài là Bùi Ninh Hoa. Nàng ta đi lên thi lễ với mọi người xong cao ngạo ngồi xuống trước cổ cầm điều chỉnh một chút rồi mới bắt đầu.
Tang.. tang.. tang..
Bùi Ninh Hoa đàn một khúc: "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" bàn tay nhẹ chạm vào dây đàn, mắt nhắm lại có phong phạm tiểu thư khuê các.
Tiếng đàn du dương róc rách vang lên như rót vào lòng người.
Tiết tấu nhẹ nhàng, khoan khoái.
Âm luật trật tự, rõ ràng liền mạch.
Một khúc nhạc kết thúc trong dư âm vẫn còn lại tiếng đàn.
Trương phu tử vỗ tay khen: "Rất hay. Tiếng đàn của Bùi tiểu thư và Tiểu tiểu thư đúng là rất hay, khó phân cao thấp."
Thái hậu cũng gật đầu phụ họa như đồng ý. Thừa tướng lúc này mới hơi thở nhẹ ra, Bùi Ninh Hoa đứng dậy thi lễ rồi bước xuống.
Lúc này Thượng Quan Ngư Nhi mới bắ đầu đi lên lôi đài, khi đi ngang qua Hàn Phượng Nguyệt liền nhìn nàng cười khẽ nàng cũng cười lại với nàng ấy.
Khi thấy Thượng Quan Ngư Nhi lên đài bên dưới bỗng chốc nổ tung. Nàng thi lễ với mọi người: "Thượng Quan Ngư Nhi xin bêu xấu!"
Bên dưới Thượng Quan Phi và Thượng Quan Ngọc lo lắng nhìn nàng, Thượng Quan Ngư Nhi cho hai người ánh mắt yên tâm.
Nàng ngồi xuống tay đặt lên dây đàn nhanh chóng lướt. Tiếng đàn réo rắt, dồn dập như có thiên quân vạn mã đang đánh thẳng vào đại não mọi người.
Ai nấy đều nhắm mắt lại nghe trầm vào ảo cảnh rung động lòng người, trên chiến trường một vị nữ tử mang áo giáp tay cầm kiếm vung lên, tư thế oai hùng nàng đi đến đâu máu tươi theo đó chảy xuống. Tóc đen bay múa thân hình nhanh nhẹn.
Tiếng đà kết thúc tất cả mọi người vẫn chưa thoát ra vẫn đang dắm chìm trong ảo cảnh.
Không biết ai đã vỗ tay trước, sau đó tiếng vỗ tay rần rần vang lên.
"Hay, hào khí hào hùng. Thượng Quan khanh, nữ nhi ngươi tốt." Hoàng thượng vỗ tay khen không ngớt.
Hai cha con Thượng Quan Phi cũng bị dọa cho ngốc không kịp phản ứng. Nữ nhi/ muội muội từ khi nào..
Trương phu tử cũng đã đứng dậy, tiếng đà hay, cầm nghệ so với hai vị tiểu thư trước lại cao thêm một bậc.
Trong khi mọi người đang cao hứng Thượng Quan Ngư Nhi trên đài ánh mắt luôn dõi theo Hàn Phượng Nguyệt không bỏ qua bất kỳ dị trạng nào nhưng khi thấy nàng ấy không có gì xảy ra vẫn lười biếng ngồi ăn nho khiến nàng có chút thất vọng thi lễ đi xuống.
Nhìn thấy biểu cảm của Thượng Quan Ngư Nhi thất vọng Hàn Phượng Nguyệt thầm cười trong lòng "Lâm, không ngờ chúng ta còn được gặp nhau, ta rất cao hứng".
Thật ra ngay từ khi gặp nhau ở du hồ nàng luôn cảm thấy nàng ấy vô cùng quen thuộc, một loại cảm giác thân thuộc không gì sánh bằng. Trong thời gian này nàng đã cho người đi tra, kết quả cho thấy nàng ấy và nàng cùng đến từ một nơi, lúc đó nàng cũng không dám chắc cho lắm nhưng bây giờ nàng liền chắc chắn nàng ấy chính là chị em tốt vào sinh ra tử Lâm.
Nàng muốn cho nàng ấy bất ngờ cho nên khi nàng ấy đàn bài kia nàng đã kìm chế xúc động không biểu hiẹn ra ngoài.
Sau khi nghe tiếng đàn của Thượng Quan Ngư Nhi xong tất cả thiên kim còn lại đều cảm thấy mình đều không thể so được cho nên chủ động rút lui. Bây giờ chỉ còn lại Hàn Phượng Nguyệt.
Lúc này nàng mới chậm rì rì đi lên đài, ngồi trước cổ cầm nàng nhíu mày, Mặc Ly đi lên trong tay ôm một cổ cầm đặt phía trước mặt nàng rồi đi xuống. Nàng nhìn xuống Hiên Viên Dạ mỉm cười "tiểu yêu tinh cũng thật chu đáo".
Trước mắt nàng là một cổ cầm màu đỏ như máu mang theo hơi thở cổ xưa, nàng nhẹ chạm lên dây đàn khiến tay này run lên, cách tay truyền đến nóng rát sau đó biến mất. Nàng kinh ngạc chốc lát, dưới đài bắt đầu có tiếng nghị luận nhưng chỉ một lát sau liền nghe thấy tiếng đàn vang lên.