Nàng đưa tay điều chỉnh thử dây đàn một chút, nghĩ nghĩ rồi đàn khúc "Tri âm tri kỷ". Tri âm tri kỷ kiếm tri âm. Nàng đàn bài này là vì Lâm. Mối quan hệ giữa nàng với Lâm cũng như cái tên này "Tri âm tri kỷ" một đời trước là chị em vào sinh ra tử có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Trong tổ chức muốn tìm ra được một chút tình nghĩa là điều không thể nào, ngay từ đầu không phải hai người các nàng vẫn luôn đối địch nhau sao?
Nhưng người xưa không phải có câu "không đánh không quen" sao? Dần dần hai người luôn dính lấy nhau bất kể ngày đêm. Khi đó hai nàng từng nói "bạn trai, người yêu có cũng được không có cũng chẳng sao nhưng người chị em này không thể không có". Cứ tưởng sẽ cùng nhau rời tổ chức, cùng nhau du lịch khắp nơi trên thế giới vậy mà một khắc kia nàng vô tình cầm lên khối ngọc bội kia mà bị đưa đến đây.
Tứ trước đến nay nàng luôn là một người tự lập, đầu óc luôn vận chuyển xoay nhanh cho nên khi bị đưa tới đây nàng vẫn ung dung bình tĩnh. Cái khiến nàng luôn buồn phiền chính là người chị em kia của nàng. Nhiều đêm trong những giấc mơ hình bóng nàng ấy vẫn luôn hiện hữu như đang nhắc nhở nàng có một người con gái đã từng như thế với nàng. Đó cũng là điều mà nàng tiếc nuối nhất.
Nhưng có lẽ ông trời cũng biết trong nàng vẫn có tiếc nuối nên đã đưa chị em tốt của nàng đến đây, bây giờ đang trước mắt nàng.
Thượng Quan Ngư Nhi kích động hai vành mắt đỏ vui vẻ cười lên nhưng càng cười nước mắt lại càng rơi xuống: "Tốt! Quá tốt rồi!"
Thượng Quan Phi và Thượng Quan Ngọc lo lắng nhìn nàng: "Tiểu Ngư con/ muội sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?"
"Phụ thân/ ca ca ta không sao. Không sao!" Nàng giơ tay lên lau đi nước mắt đang nhoè trên mắt.
"Ta không sao." Nàng vội điều chỉnh tâm trạng mình về lúc bình thường như không có gì xảy ra. Như để chắc chắn lời mình nói nàng giơ tay lên cam đoan khẳng định: "Thật!"
Thượng Quan Phi vẫn không yên tâm: "Tiểu Ngư, nếu không khoẻ ở đâu nhớ nói phụ thân biết."
"Vâng." Nàng gật đầu nhìn chăm chú lên đài.
Thượng Quan Ngọc trầm mặc nhìn Thượng Quan Ngư Nhi, từ hôm tiểu muội hắn gặp Hàn Phượng Nguyệt liền có lúc thất thần, từ lúc đó muội ấy cũng hỏi thăm về chuyện của Hàn tiểu thư nhiều hơn bao gồm cả những chuyện nhỏ nhặt nhất khiến hắn khó hiểu. Tại sao muội muội hắn lại có vẻ quan tâm tới nàng ấy.
Hôm nay thấy muội ấy nhìn Hàn Phượng Nguyệt đến phát khóc càng khiến hắn vô cùng khó hiểu. Cuối cùng là đã có chuyện gì mà hắn không biết?
Trong lúc đó Hiên Viên Dạ vẫn luôn để ý đến từng cử chỉ Hàn Phượng Nguyệt, nhìn nàng lười biếng nhưng kinh diễm ngồi đó thu hút mọi ánh mắt khiến hắn có xúc động muốn đem nàng giấu vào lòng không cho ai thấy, nhưng khi hắn thấy nàng nhìn Thượng Quan Ngư Nhi có hoài niệm, có kích động cũng có vui vẻ như vậy khiến hắn nhíu mày trong lòng khó chịu, thần sắc kia hắn chưa bao giờ thấy xuất hiện trên người nàng. Không chỉ có hắn mà Minh, Mặc Ly, Mặc Lam cũng kinh ngạc không rõ.
Trong lòng Hiên Viên Dạ có chút bất an. Hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao nhưng trong đầu hắn đang có một âm thanh vang lên nhắc nhở hắn "hai người này có quan hệ không đơn giản", ngay từ lần gặp tại Du hồ hắn đã có cảm giác này, nhưng cảm giác lúc đó không mãnh liệt như bây giờ, từ trực giác bất an thăng cấp nhanh chóng lên đến nguy cơ.
Đúng vậy. Là nguy cơ. Hắn cũng không biết là tại sao chỉ đơn giản là trực giác.
Trong lòng Minh cũng vô cùng rối rắm "người này không đơn giản" trực giác của nàng mãnh liệt nhảy lên.
Tiếng đàn bay xa, cả hoàng cung được bao phủ ở trong Tri âm tri kỷ. Ngay cả không khí tựa hồ cũng mát mẻ thêm mấy phần.
Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, lúc nhiệt tình một lúc lại triền miên không dứt.
Thiên âm! Đây chính là thiên âm. Tiếng đàn của nàng dường như là âm thanh của trời không ai có thể sánh bằng.
Kinh tâm động phách! Chính là kinh tâm động phách.
Bỗng nhiên dị tượng xảy ra, một đàn bướm huyết sắc nương theo tiếng đàn bay tới vây xung quanh người nàng vẽ lên một bức tranh tuyệt diễm.
Chính là tuyệt diễm. Không từ nào có thể miêu tả.
Tiếng đàn kết thúc đàn bướm cũng rời đi để lại rung động trong lòng mọi người. Bùi Ninh Hoa và Tiêu Tĩnh sắc mặt trắng bệch hai người biết ván này bọn họ đã thua, thua vô cùng thê thảm.
Sắc mặt mọi người khác nhau người vui kẻ buồn, thái hậu gật đầu tự mình tuyên bố: "Thi cầm Hàn Phượng Nguyệt đứng đầu, Thượng Quan Ngư Nhi thứ hai, thứ ba là Bùi Ninh Hoa và Tiêu Tĩnh."
Hiên Viên Long sắc mặt cứng lại, tràm giọng: "Tiếp theo."
Ván tiếp theo "Kỳ". Ván này vừa hay Trương phu tử có một ván cờ lâm vào thế bí, đây là ván cờ ông mới có được. Trong một nén hương ai giải được liền qua cửa, không qua liền bị loại.
Thượng Quan Ngư Nhi và Hàn Phượng Nguyệt nhìn nhau cười ý vị tự hiểu rõ, nhưng hai người kia lại không như vậy. Hai người căng thẳng bước vào chỗ của mình.
Mỗi bàn cờ được ngăn cánh để không bị lộ cho đối phương nhưng hành động của người trên đài lại rõ trong mắt mọi người dưới đài phòng gian lận. Khi nén hương vừa trôi qua một phần ba bỗng nghe hai tiếng "cạch, cạch" phát ra tiếng trước tiếng sau.