Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 37



"Hai người cũng thật nhàn nhã. Lại có thể ngồi điềm tĩnh như vậy." Long Dực lạnh lình (này vốn là thần thú Dực Long nên ta kêu Long Dực luôn. Hehe) nhìn qua hai người phán một câu: "Quá yếu!"

BỐP!

"A!" Long Dực ôm đầu kêu rên u oán nhìn Hỏa Phượng như lên án.

"Hừ! Chú ý! Chủ nhân nga!" Hỏa Phượng lườm Long Dực một cái.

"Nhưng ta nói thật mà!"

"Ngốc tử! Huynh quên chúng ta đã phong ấn linh lực bọn họ rồi sao?" Hỏa Phượng nhìn Long Dực khinh bỉ như đang nhìn kẻ ngốc.

Ách! Đúng nha! Làm sao hắn lại quên nhỉ! Hắn gãi gãi đầu cười trừ hướng Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt.

BỐP! BỐP!

"Hai người xong chưa? Xong rồi thì giả thích một chút đi." Hàn Phượng Nguyệt không kiên nhẫn tiến lên cho hai người bọn họ hai phát trên đầu.

Tính khí Hàn Phượng Nguyệt không tốt Hỏa Phượng là người hiểu rõ nhất nàng bây giờ so với trước kia càng thêm khủng bố hơn nhiều. Hỏa Phượng chân chó giả bộ đáng yêu tiến lên bóp vai nịnh nọt. Đùa à, vừa nghĩ đến nàng ấy tức lên trong lòng Hỏa Phượng dâng lên lạnh lẽo. Người chọc nàng tức giận đến bây giờ ngoại trừ gia hỏa đang bóc nho kia và nàng thì cả đám đã đi đầu thai không biết bao nhiêu lần rồi.

Hiên Viên Dạ và Long Dực đồng thời ném cho Hỏa Phượng một ánh mắt khinh bỉ.

Khinh bỉ thì sao? Còn hơn khiến tổ tông này tức giận. Ở cùng Hàn Phượng Nguyệt hơn mười lăm năm nay thủ đoạn của tiểu tổ tông này thế nàng rõ nhất. Hơn nữa nàng cũng đã nếm qua, Hàn Phượng Nguyệt đúng là không niệm tình mà đến cả một con phượng xinh đẹp đáng yêu như nàng đây mà nàng ấy còn không buông tha. Hỏa Phượng cũng không quên tự luyến trong lòng.

Hơn nữa không có thủ đoạn làm sao nàng ấy có thể trong vòng hai năm vực dậy Vô Vong cốc, ba năm xây dựng thiết lập năm năm đưa Vô Vong cốc thành cái tên giang hồ không ai không biết. Cái danh Quỷ Đế không ai không nơm nớp lo sợ.

"Vào chuyện chính!"

"Được được!" Hỏa Phượng như được đại xá. Nàng nhìn Long Dực hai người bắt đầu kể lại chuyện cũ năm đó.

#######

Thì ra là như vậy!

Chả trách từ lần đầu gặp Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt luôn cảm thấy bọn họ vô cùng quen thuộc dường như có một sợi dây vô hình đang kéo hai người lại gần nhau vậy, đối với những hành động của hắn nàng cũng không hề bài xích chút nào mà nàng đối với hắn lạnh nhạt hắn cũng chẳng để tâm.

Không ngờ kiếp trước bọn họ đã là phu thê.

"Còn nữa, hai người không phải có một đôi hắc ngọc sao?" Long Dực như chợt nhớ ra điều gì đó vội vàng nhình Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt hỏi.

"Nó thì có liên quan gì?" Giọng Hiên Viên Dạ vang lên. Dù kiếp trước ra sao như thế nào hắn chẳng quan tâm, hắn chỉ biết bây giờ người nữ tử đang ngồi trước mặt hắn đây là người hắn nguyện dùng cả đời và tính mạng để bảo vệ, yêu thương nàng.

"Chủ nhân! Người không thấy trùng hợp sao?"

"Dài dòng!"

Hỏa Phượng vội thúc Long Dực một cái, không thấy Hàn Phượng Nguyệt mặt mày xám xịt rồi sao, còn dám mè nheo.

Sao phu nhân bây giờ khó tính vậy?

Long Dực nhìn Hỏa Phượng như muốn hỏi. Nàng không ngại tặng lại hắn ánh mắt khinh bỉ "chủ nhân còn khó nữa, nhiêu đây đã tính là gì!"

"Còn khó nữa?" Hai người mắt qua mày lại với nhau kéo dài thêm thời gian khiến Hàn Phượng Nguyệt khó chịu vỗ bàn một cái. May mắn chiếc bàn này được làm rất chắc chắn nếu không Hàn Phượng Nguyệt mới vỗ nhẹ như vậy chỉ sợ chiếc bàn này đã chia năm xẻ tám rồi.

Long Dực nhún nhún vai trong lòng không ngừng thay Hiên Viên Dạ mặc niệm n+ lần. Tính khí phu nhân càng ngày càng cấu rồi không biết sau mày đám người bọn họ biết sống sao a!

Đầu năm nay yên ổn làm Thần thú cũng không dễ a! Trong lòng Long Dực cùng Hỏa Phượng cảm thán nhưng ngoài mặt luôn treo nụ cười nịnh nọt.

Long Dực nhận lấy đôi hắc tiêu nhẹ nhành nâng lên rồi sau đó quay người lại rạch hai nhát lên tay Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt rồi nhỏ máu lên hắc tiêu.

Ban đầu ánh sáng màu đỏ loé lên bao trọn đôi hắc tiêu sau đó liền thấy Hỏa Phượng và Lòng Dực trên tay bắt đầu kết ấn những ấn ký kỳ lạ mang theo phong cách cổ xưa.

Hai hắc tiêu rung lên sau đó từ trong ánh sáng đỏ chậm rã thay đổi hình dáng. Thân từ từ dài ra, mũi nhọn, dần dần hiện ra hai thanh kiếm huyết sắc trên thân kiếm có những đồ đằng lan tỏa kỳ dị.

Onggggg! Ongggg!

Hai thanh kiếm vườn nhau trong ánh sáng đỏ rung lên hợp lại với nhau rồi tách ra bay ra ngoài rồi trở về lơ lửng trước mắt Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt.

Cùng lúc hai thanh kiếm bay ra bên ngoài phòng từ đâu xuất hiện một tia sét bổ xuống ngay trên thân kiếm. Mà đỏ trên kiếm càng thêu yêu dị.

Ban đêm trăng tỏ sao sáng, đột nhiên trên trời có tiếng sét nổ vang, nhưng không thấy một hạt mưa nào. Tiếng sét này đã làm kinh động đến nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.