Hiên Viên Dạ chậm rãi nói, Hàn Phượng Nguyệt im lặng nghe. Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh lại, không khí dị thường hài hòa. Tóc Hàn Phượng Nguyệt rất dày, mềm mịn, giống như tơ lụa thượng hạn, lẳng lặng nằm trong tay Hiên Viên Dạ, hưởng thụ sự ôn nhu của hắn.
Hiên Viên Dạ ôm nàng đi qua giường, xoay mặt liền thấy trên bàn có bày năm cây trâm cài đầu kể cả của hắn, ghen tuông nhất thời nổi lên.
Nàng rốt cuộc có biết hàm nghĩ của việc tặng trâm cài trong lễ trưởng thành là gì hay không? Chẳng những thu trâm cài đầu của nam nhân, còn nhận một lúc bốn cái! Xem ra tiểu vương phi của hắn rất là đào hoa!
"Dạ! Tiểu yêu tinh!" Thấy Hiên Vien Dạ nhìn chằm chằm vào đám trâm cài đầu trên bàn không rời mắt, Hàn Phượng Nguyệt buồn bực. Mấy cây trâm này chọc hắn sao? Vì sao ánh mắt của hắn lại như vậy? Như bọn chúng có thù oán ba đời vậy.
Hàn Phượng Nguyệt vội vàng thu hồi chúng lại, cất vào trong hộp trang sức của mình. Hành động của nàng, càng khiến bình dấm chua của Hiên Viên Dạ càng thêm nồng nặc.
"Nguyệt, trâm cài đầu ta tặng nàng không tốt sao? Vì sao còn nhận của người khác?" Hiên Viên Dạ lập tức hé ra khuôn mặt cực kỳ đáng thương, tiến đến trước mặt Hàn Phượng Nguyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp trang sức mà nàng đang che chở như muốn nói "nàng mà còn che chở cho chúng hắn sẽ khóc nháo đấy".
Bốn cây! Nói cách khác tức là hắn có bốn tình địch? Rốt cuộc là ai? Hắn nhất định phải tra ra mới được! Hắn vừa không để ý một tý mà đã xuất hiện bốn người muốn đào góc tường nhà hắn rồi! Không thể tha thứ được.
Dám để ý tiểu vương phi của hắn, những người đó ăn gan hùm mật gấu sao? Nàng là của hắn! Hắn nhất định phải đánh chết hết đám ruồi bọ này mới được!
"Trâm cài đầu chàng tặng ta tốt lắm, ta rất thích, bằng không ta cũng sẽ không nhận lấy. Về những thứ này, đều là lễ vật bằng hữu đưa tặng, tất nhiên không thể từ chối. Hơn nữa giá trị không nhỏ nha!"
Biểu hiện của Hiên Viên Dạ khiến cho Hàn Phượng Nguyệt cảm thấy buồn bực. Hắn nghèo lắm à? Sao lại dùng cái bộ thèm nhỏ dãi mà nhìn trâm cài của nàng? (đó đâu phải thèm nhỏ dãia, đó là đáng thương đấy Nguyệt tỷ ạ) Mấy cây trâm này bán cũng đâu được bao nhiêu vàng, vì sao hắn lại nhìn chúng y như mèo thấy mỡ a?
Chính mà, vấn đề mấu chốt hiện tại là làm cách nào để lừa lấy đám trâm cài chướng mắt kia từ trong tay tiểu vương phi của hắn! Chờ hắn lấy được chúng nó, hắn nhất định nghiền chúng nó thành bụi phấn, rồi bảo người ta bao lại ném trả cho chủ nhân của chúng nó. Hừ! Tiểu Vương phi của hắn, sao có thể để cho người khác mơ ước chứ!
Hàn Phượng Nguyệt thấy Hiên Viên Dạ cứ nhìn chằm chằm lấy cái hộp trên tay nàng bất đắc dĩ bật cười đi tay lên trán hắn: "Chàng đó! Cũng không phải chỉ là mấy cây trâm thôi sao?"
Nói xong nàng lấy ra chiếc trâm Lam Huỳnh thạch đưa cho Hiên Viên Dạ: "Hiên Viên Lãnh!"
"Còn những chiếc kia?"
"Chiếc này của mẫu thân, cái này của sư phụ, mỹ nhân sư huynh, Thượng Quan Ngọc." Nàng chỉ từng cái rõ cho Hiên Viên Dạ: "Thượng Quan Ngọc cũng có sao?"
"Ừ! Dù sao ta cũng coi như là muội muội hắn!"
"Tam vương gia, ngài có thấy trong phòng của ta bị đầu độc bằng dấm chua rồi không? Thật ngộp thở!"
"Hừ!" Lần này tạm tha cho nàng, nói xong Hiên Viên Dạ cũng rời đi, mục đích tới của hắn đã xong xuôi bây giờ cần trở về lên kế hoạch đón nàng về tay. Dù gì nàng cũng đã cập kê, hắn phải cột chặt lên người mới an tâm đám ruồi bọ kia không dám nhòm ngó vương phi nhà hắn nữa.
(Bơir vì có nhièu bạn đọc chương 46 không hiểu nên ở đây tớ xin nói thêm. Chương này là sau khi Hiên Viên Dạ lập Huyết khế Long Dực cùng Hỏa Phượng đồng thời xuất hiện. Cảnh tượng trong chương này là trận đại chiến cuối cùng của bốn người ở đời trước ạ)