"Đến cùng ngươi là ai? Hay là cái thứ gì?" Hàn Phượng Nguyệt nhíu mày nghi hoặc.
"Trước kia ngươi mang ta ra khỏi phòng thí nghiệm, sau đó lại không cẩn thận nhỏ một giọt máu lên người ta, khiến ta bị hôn mê. Chính vì giọt máu kia mà ta và người đã đạt thành quan hệ khế ước. Cho nên, cái mạng nhỏ người không thể chết được."
Phòng thí nghiệm?
Hàn Phượng Nguyệt hơi sửng sốt một chút: "Ngươi chính là cái viên cầu kia?"
"Cái gì mà viên cầu?" Nó (mình gọi tạm bằng nó nhé) hừ lạnh.
"Vậy rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại bị nhốt ở trong phòng thí nghiệm? Theo ta biết chất liện nhốt ngươi không hề đơn giản!"
"Ta là Hỏa Quân!"
"Hỏa Quân?" Hàn Phượng Nguyệt nghi ngờ nhìn nó.
"Hừ! Ta chính là Hỏa Quân hay gọi cách khác chính là mặt trời mà các ngươi vẫn gọi!"
"Tại sao ngươi bị nhốt ở phòng thí nghiệm?"
"Chuyện đó kể ra cũng dài. Ngươi cũng biết cái gì cũng có cái giới hạn của nó, như con người các ngươi cũng có tuổi thọ giới hạn, tiên hay ma gì cũng vậy. Nhanh thì mấy chục mấy trăm năm, lâu thì mấy nghìn mấy vạn năm. Mặt trời cũng vậy, trước khi ta hình thành nó là mặt trời duy nhất từ thời hồng hoang cũng không thể biết rõ nó tồn tại bao lâu. Nhưng bây giờ nó đang dần biến mất, mà nguyên nhân biến mất thì ngươi chắc chắn biết rồi." Hàn Phượng Nguyệt gậy gật đầu tỏ ý đã biết, lúc này nó mới nói tiếp: "Còn ta chính là Mặt trời kế tiếp, để nuôi dưỡng ra một mặt trời mới thì phải vô cùng lâu, đến cả ta cũng không biết mình đã tồn tại bao lâu. Lần đó ta trốn khỏi nơi đó, ta đã đi rất xa rất xa, ta đã thấy nước kể cũng lạ đáng lẽ ta gặp nước sẽ ngỏm nhưng ta lại không như vậy, nước chỉ làm dịu ta nhẹ nhàng cọ rửa ta càng thêm bóng sáng. Lúc đó ta thấy thoải mái nên đã thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã bị nhốt ở đó rồi. Ta thấy bọn họ nhìn ta chòng chọc, ánh mắt kia như muốn xuyên thủng ta vậy.. sau đó bọn họ vừa đi thì ngươi đến rồi mang ta đi!"
"Vậy sao từ đó đến giờ ngươi chưa từng xuất hiện?"
"Đó còn không phải do ngươi!" Hàn Phượng Nguyệt nhìn hỏa cầu đang tức giận chỉ mình nghi hoặc.
"Sau khi ngươi vô tình nhỏ máu lên người ta thì huyết khế được lập sau đó ta lâm vào ngủ sâu. Ai ngờ ngủ sâu một lần lại lâu như vậy, nếu ngươi không thức tỉnh dị năng ta còn chưa tỉnh đâu!"
Dường như nghĩ ra điều gì Hàn Phượng Nguyệt rống lên: "Chết tiệt! Hóa ra là ngươi ăn Hỏa Chủng của Hỏa Phượng hại ta lâu như vậy cũng không tìm ra nguyên nhân."
"Còn không phải do ngủ lâu quá nên đói sao? Vừa dậy đã có đồ ăn ngay trước mặt ngu gì không ăn!"
"Ngươi! Đợi đấy, ta sẽ tính sổ với ngươi sau! Bây giờ giải quyết chúng trước đã!"
"Nữ nhân điên! Làm sao trong tay ngươi lại có Hỏa Linh?" Pháo hôi lão giả đang bị vây giữa hỏa cầu gào lên.
Hỏa Linh! Chỉ nghe nói qua trong sách cổ, hàng nghìn hàng vạn năm mới xuất hiện duy nhất tại sao vừa xuất hiện lại nằm trong tay nữ nhân điên này?
"Hỏa Linh? Cái quỷ gì là Hỏa Linh? Ngươi lại dám mang ta ra so sánh với loại thấp kém như vậy?" Nó tức giận. Đường đường là Hỏa Quân cao quý nhất vậy mà con người nhỏ bé này dám so nó với Hỏa Linh chỉ hình thành được mấy vạn năm sao?
Pháo hôi lão giả khóc không ra nước mắt, viên cầu trước mắt tức giận không nhỏ a! Nhưng nếu nó không phải Hỏa Linh thì nó là cái dạng gì?
Mà "nó" tức giận thì chỉ đáng thương thay đám pháo hôi kia, bọn chúng bị đốt đến đau đớn. Có gì đáng sợ hơn khi một con người sống sờ sờ nhìn chính mình bị đốt chấy đến thành than, loại đau đớn này khiến bọn họ không thể chịu nổi.
Có kẻ đã không thể chịu đựng nổi mà mở miệng cầu xin tha mạng.
Hàn Phượng Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn chúng rồi lại nhìn khe nứt đang từng chút từng chút đóng lại: "Các ngươi đưa chàng đến nơi nào?"
Lúc nãy khi nàng thấy Hiên Viên Dạ bị khe nứt kia nuốt lấy khiến nàng như đã đánh mất ký trí, trong đầu nàng lúc đó chỉ có một suy nghĩ "Hiên Viên Dạ xảy ra chuyện hơn nữa hắn vẫn còn bị thương nặng, mà kẻ chủ mưu là những tên này" cho nên sát khí tiêu điều xơ xác kia của nàng một lần nữa được giải phóng. Trong con ngươi màu đỏ của nàng chỉ có chém giết, giết tất cả những tên này.
Nhưng lúc này, sau khi trao đổi với "nó" khiến nàng bình tĩnh từ từ suy nghĩ lại tất cả và nàng phát hiện bọn chúng không giết chết được hắn mà chỉ mang hắn đến một nơi nào đó.
Hiên Viên Dạ chắc chắn còn sống. Chỉ là nơi đó là ở đâu thì nàng chưa biết. Chỉ mong nơi đó không có quá nhiều nguy hiểm.
Lão pháo hôi n+ cười vang lên châm chọc, ông ta dùng giọng nói khô khốc của mình nói trên dung nhân đã không còn phân biệt được: "Ha ha! Nếu ngươi không thả chúng ta ra, cả đời này ngươi đừng mong có thể gặp lại hắn!"
"Phải không?" Hàn Phượng Nguyệt nheo mắt lại nguy hiểm nhướng mày ra lệnh: "Thiêu cháy chúng đi!"
"Aaaaaa!"
"Nóng quá!"
"Ôi! Ta chết mất!"
"Nữ nhân điên! Mau dừng lại! Dừng lại!"
"Dừng lại! Ngươi mau dừng lại!"
"Ta nói! Ta nói là được chứ gì!"
Lúc này đây, rốt cuộc đám pháo hôi kia cũng không dám tiếp tục cứng đối cứng với Hàn Phượng Nguyệt nữa, mà đổi sang mềm dịu.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Còn chuyện báo thù, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội!
Sau khi pháo hôi kia dứt lời, bọn họ rõ ràng cảm nhận được hỏa diễm đang thiêu đốt bọn họ tuy vẫn còn rất nóng nhưng cũng đã dịu đi đôi chút, trong lòng liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.