Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 48



"Nói! Các ngươi đã đưa chàng đến đâu?" Hàn Phượng Nguyệt mất kiên nhẫn, tiểu yêu tinh hiện giờ đang bị thương tuy nàng đã cầm máu tốt lắm nhưng vết thương đó là vết thương trí mạng. Con người nàng gì cũng tốt duy chỉ có tính tình là đại không tốt.

"Sau khi chúng ta nói ngươi sẽ thả chúng ta đi?" Pháo hôi một lên tiếng.

"Kiên nhẫn của ta có hạn!" Nàng gằn giọng xuống, trong con ngươi màu đỏ lộ vẻ âm nhu.

"Ngươi phải đảm bảo thả.." lời pháo hôi thứ hai còn chưa dứt thì đầu của lão ta đã lăn lông lốc xuống dưới: "Ta đã bảo kiên nhẫn của ta có giới hạn!"

Mấy pháo hôi lão giả may mắn tránh được một kích kia đều bị dọa cho run rẩy chứng kiến một màn mưa máu vừa rồi, bỗng một người trong đó hét lên một tiếng đầy phẫn nộ.

"Chỉ vì một người nam nhân, mà ngươi giết hại nhiều người như vậy, chọc cho thiên nộ nhân oán, chẳng lẽ ngươi không sợ phải rơi vào địa ngục hay sao?"

Hàn Phượng Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười. Tiếng cười cuồng tiếu vang vọng khắp không trung: "Ta giết đều là kẻ đáng bị giết! Hơn nữa.."

"Địa ngục? Có gì đáng sợ!"

Đúng vậy, đối với Hàn Phượng Nguyệt người đã từng chết mà nói, địa ngục thì có gì mà đáng sợ?

Hàn Phượng Nguyệt nàng một thân cuồng ngạo, ngay cả ông trời mà nàng còn không để vào trong mắt, chẳng lẽ lại đi khiếp sợ một cái địa ngục nho nhỏ hay sao?

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy cuồng ngạo của Hàn Phượng Nguyệt, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm sợ hãi.

Rốt cuộc nàng ta phải có dũng khí lớn bao nhiêu mới dám nói ra loại lời nói kinh thiên động địa ấy?

"Ha ha ha! Địa ngục ngươi không sợ ư? Vậy ngươi đến đó mà tìm nam nhân của ngươi bởi vì chúng ta đã đưa hắn đi nơi đó!" Pháo hôi n+ tức đến xanh mặt, phất ống tay áo, từ trong ống tay áo ông ta liền bắn ra một lực lượng cường đại, trực tiếp đánh về phía Hàn Phượng Nguyệt.

"Địa ngục ư? Đã là địa ngục thì sao? Người của ta dù cho Thiên vương lão tử dám mang đi ta cũng dám cướp về!"

Hàn Phượng Nguyệt lắc mình một cái nhẹ nhàng tránh thoát, đòn côn kích đó liền đánh thẳng lên tảng đá to lớn phía sau nàng khiến cho nó chia năm xẻ bảy rồi tiếp tục phá hủy những thứ phía sau nó.

"Làm sao có thể? Làm sao có thể?"

Lúc này đây, gương mặt của pháo hôi n+ tái nhợt cắt không còn một giọt máu, hoảng sợ mà nhìn nữ tử trước mặt đã tránh thoát đòn công kích của lão ta. Đòn công kích vừa rồi là lão ta dốc toàn bộ lực lượng còn lại của lão vậy mà nàng lại có thể tránh thoát mà không hề hao tổn gì.

Hàn Phượng Nguyệt ghét bỏ nhìn đám pháo hôi lão giả ra lệnh cho viên cầu: "Giải quyết đi! Ta còn phải đi tìm Hiên Viên Dạ!"

Đám pháo hôi sợ hãi: "Không phải ngươi nói sẽ tha cho chúng ta sao?"

"Tha ư? Lỗ tai nào của ngươi nghe ta nói sẽ thả?" Hàn Phượng Nguyệt cười lạnh: "Ta xưa nay làm việc chưa bao giờ trừ lại mầm họa, cho nên.."

Hàn Phượng Nguyệt hướng viên cầu cho nó một ánh mắt.

Ngọn lửa bỗng chốc bùng lên, từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên. Ngay cả khi đám người Hàn Triết ở cách xa mà cũng nhận thấy được nhiệt độ của ngọn lửa kia cực nóng, giống như muốn hòa tan luôn bọn họ vậy.

Ma đầu!

"Ngươi chính là đại ma đầu giết người!"

"Ta nguyền rủa ngươi!"

* * *

Đám pháo hôi lão giả lên tiếng chỉ trích Hàn Phượng Nguyệt nhưng đổi lại chỉ là những đau đớn thấu tâm can vô cùng vô tận.

Bên dưới đám người Hàn Triết nghe những tiếng kêu la thảm thiết mà da đầu run lên lợi hại, bọn họ cho những kẻ kia ánh mắt đồng tình, đắc tội với ai không đắc tội cố tình lại đắc tội Hàn Phượng Nguyệt có thù tất báo.

Hiên Viên Long và Hiên Viên Lãnh khi thấy cảnh này trong lòng sợ hãi tột cùng, chân tay bọn chúng run lên, bọn chúng như đang nhìn thấy kết cục của chính mình. Trong lòng Hiên ViênLong không ngừng hối hận, hối hận khi đã đối đầu với Hàn Phượng Nguyệt, hối hận vì khi Hiên Viên Dạ thỉnh tứ hôn hắn đã không đồng ý, hối hận, hối hận..

Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận. Bây giờ hắn hối hận cũng đã muộn.

Còn Hiên Viên Lãnh, tuy hắn vô cùng dợ hãi nhưng ánh mắt hắn nhìn Hàn Phượng Nguyệt có si mê, có chiếm hữu. Nếu như không có Hiên Viên Dạ thì nàng sẽ thuộc về hắn vậy thì giang sơn này nghiễm nhiên sẽ là của hắn. Tới bây giờ mà Hiên Viên Lãnh còn nghĩ như vậy, buồn cười thay cho hắn. Cho dù Hiên Viên Dạ không xuất hiện thì Hàn Phượng Nguyệt sẽ để ý đến hắn sao? Đáp án là không? Cho nên điều hắn tâm niệm là điều không thể nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.