Khe nứt đang lấy tốc độ chậm rãi đóng lại, tâm tình Hàn Phượng Nguyệt càng thêm trầm lặng theo kẽ hở của khe nứt kia.
Nàng lặng lẽ quét mắt nhìn làn lượt từng người, đầu tiên là cha mẹ nàng, thấy cả hai đều không có vấn đề gì lớn cho nên Hàn Phượng Nguyệt khẽ thở phào.
Như đọc được suy nghĩ trong lòng Hàn Phượng Nguyệt, Hàn Triết nhìn nàng nhu hòa: "Đi đi, nhớ cẩn thận. Chúng ta chờ con về." Nói xong ông quay mặt đi không nhìn nàng nữa. Ông sợ nếu ông lại nhìn nàng thì ông sẽ không để nàng đi. Dù biết chuyến đi này vô cùng nguy hiểm nhưng ông lại không thể giữ nàng lại.
Hàn Phượng Nguyệt cũng biết Hàn Triết không thích ly biệt cho nên mấy năm nay khi rời nhà đi ra ngoài nàng cũng chưa bao giờ nói với cha mẹ một tiếng mà chỉ lặng lẽ rời đi để lại cho ông một cục tức to lớn.
"Minh!" Hàn Phượng Nguyệt nhìn Minh sau đó lại chuyển lên đám người Hiên Viên Long đang nằm ở một góc cho nàng một ánh mắt ra lệnh: "Ngươi biết làm thế nào rồi chứ?"
"Vâng!" Minh vốn muốn đi cùng Hàn Phượng Nguyệt nhưng khi thấy ánh mắt của tiểu thư lời vừa muốn nố liền không thể nào thốt ra, bởi vì nàng hiện tại có việc trong người.
"Tiểu thư! Mang em đi cùng." Tiểu Đàn lên tiếng mong chờ.
"Tiểu Đàn! Ta sẽ không mang bất kỳ ai." Hàn Phượng Nguyệt vừa dứt lời Hỏa Phượng và Long Dực cùng đẩy cửa ra đồng thanh: "Kể cả chúng ta?"
"Đúng vậy! Các người ở lại bảo vệ tốt cha mẹ ta, ta không yên tâm về bọn họ!"
"Nhưng chuyến đi này.."
"Ý ta đã quyết!"
"Đại tẩu! Đại ca nhờ người!" Hiên Viên Dật nhìn Hàn Phượng Nguyệt đến khi nàng mỉm cười gật đầu: "Yên tâm!"
Không ai trong mọi người ở đây hay biết lần từ biệt này đến tận mấy năm sau mới gặp lại.
Hàn Phượng Nguyệt xoay người tiến lại gần khe hở liền nghe thanh âm của hỏa cầu: "Đợi ta chút!"
"Ngươi đang làm gì! Hàn Phượng Nguyệt nhìn hỏa cầu nghi hoặc." Những viên cầu nhỏ kia là thứ gì? "
" Thức ăn của ta! "
" Thức ăn? "Nàng nhíu mi, nãy giờ nàng không để ý đến đám Pháo hôi kia bây giờ đã không thấy đâu, không lẽ những viên cầu kia là bọn chúng?" Bọn chúng đâu? "
" Bọn chúng bây giờ sắp trở thành thức ăn của ta rồi. "
Lời hỏa cầu vừa dứt những viên cầu trong biển lửu vàng kim kia liền như hoảng hốt va vào nhau muốn lao ra ngoài nhưng dù chúng muốn lao ra cũng không thể nào ra được. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng giống như ong vỡ tổ chỉ khác một chút ong vỡ tổ tự do bay lượn còn bọn chúng thì làm thức ăn.
" Chúng mà ngươi cũng tiêu hóa được sao? "Hàn Phượng Nguyệt chỉ tay vào những viên cầu nhỏ kia.
" Sao không? Ta nói nhỏ với ngươi nè! "Hỏa cầu lao lại gần nàng thì thầm. Đại khái là" Những viên cầu nhỏ kia là Nguyên anh của đám pháo hôi kia, là thứ đại bổ. Đó là thực lực ngưng tụ cả đời của một cường giả Nguyên anh kỳ cho nên nếu hấp thu nó thì sẽ tăng thực lực lên cho mình. Nhưng nó cũng vô cùng nguy hiểm"còn nguy hiểm như thế nào thì sau này sẽ biết. Hiện tại biết sẽ ảnh hưởng đến đoạn đường tu luyện sau này của nàng.
Nguyên anh kỳ sao? Hàn Phượng Nguyệt lâm vào trầm tư.
Khi nói xong những lời này hỏa cầu đã bay tới và nuốt chửng những hỏa cầu kia. Tâm tình nó bây giờ vô cùng tốt lần này ăn nhiều như vậy hẳn là nó sẽ lâm vào ngủ say một thời gian nhưng thực lực của nó sẽ đại tăng a! Nói không vui ai mà tin cho nổi.
Nuốt xong nó vèo một cái biến mất, trước khi biến mất nó không quên nói với Hàn Phượng Nguyệt nó sẽ ngủ một thời gian cho nên không cần lo cho nó.
Đúng thật là! Hàn Phượng Nguyệt không thể nói gì với nó. Nàng lắc mình vào khe nứt biến mất.
Sau khi Hàn Phượng Nguyệt đi vào khe nứt thì ngay sau đó khe nứt có dị động. Miệng khe nứt dần dần đóng lại nhanh chóng chẳng mấy chốc thì nó đã biến mất không gian vặn vẹo cũng trở lại bình thường như chưa từng có việc gì xảy ra. Chỉ có máu và xác chết chất đống như đang nhắc nhở bọn họ vừa có một cuộc chiến diễn ra.
Hàn Triết và Phượng Thanh Vân tuy đau lòng nữ nhi nhưng bọn họ không thể thương tâm, bọn họ phải vực dậy tinh thần. Đại sự ở trước mắt bọn họ phải giải quyết.
######
Từ nay trên mảnh lục địa cuối cùng này không còn Hiên Viên Hoàng Triều nữa. Nhưng những nước khác muốn xâm chiếm mảng đất này là điều không tưởng. Bởi vì sau đêm đó xuất hiện hai cường giả thủ hộ nơi này.
Cùng lúc tại những mảnh đại lục xa xôi những ngọn đèn trường sinh của đám pháo hôi kia lay lắt sau đó tắt ngủm chứng tỏ bọn họ đã không còn.
Tại Bồng Lai đảo. Trong thư phòng hiện giờ đang diễn ra cuộc họp vô cùng quan trọng. Trong thủy tinh cầu là hình ảnh của mấy lão gia hỏa, nếu có người biết thì sẽ nhận ra đám gia hỏa này lại là những kẻ tối cao trong các đại lục. Bọn họ đang thảo luận về vấn đề những cường giả đuổi giết hai người năm xưa đồng loạt biến mất hay nói đúng hơn là bị giết. Không biết từ lúc nào tại Ngũ Đại Lục Địa lục địa phế vật kia lại xuất hiện cường giả có thể giết chết đám người kia cùng một lúc.