Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 102: 102: Phải Chăng Là Nàng




Lang Quốc mùa hè tuy nóng nực, chung quy rằng cũng không nóng bằng người ấy.

Lang Minh Triết vội vã thúc ngựa rời khỏi thành trong đêm, mọi công việc đều dồn cho Nhiếp Chính vương hắn vừa mới bồi dưỡng được.

Đoạn tình sơn trang nơi phía Bắc, hắn càng nghĩ càng nhớ tới nàng.

Khi trước, nàng cũng từng có ý định như vậy khi cùng hắn tâm sự trong đêm.

Nhìn chòm Bắc đẩu sáng rực, trong lòng Lang Minh Triết lại càng nôn nao hơn.

Năm năm rồi, nếu thật sự nơi đó là của nàng, hắn nên nói câu gì đây? Nếu mở cánh cửa đó ra, bước tới trước mặt nàng.

Có phải câu đầu tiên nên nói là xin chào? Lang Minh Triết nhìn con đường tăm tối trước mắt, trong lòng hắn cũng tối tăm như vậy.

Không biết khi gặp lại, nên làm như nào mới đúng.
- Phu nhân!
Thúc ngựa thật nhanh, hắn chẳng buồn quan tâm nhóm ám vệ sau mình có đuổi kịp không.
Năm năm không gặp, Lang Minh Triết không biết rằng nàng bây giờ như nào.

Có thay đổi? Càng không biết rằng, liệu nàng đã tha thứ cho hắn hay chưa.


Chỉ là nỗi nhung nhớ suốt năm năm nay, mỗi ngày đều như giết đi sự kiên cường và tính nhẫn nại của hắn.

Nàng biết thuận dịch dung, Lang Minh Triết hiểu, nếu nàng không muốn xuất hiện thì cả đời này hắn cũng không tìm ra nàng.

Bây giờ khó khăn lắm mới có được một chút tin tức, phải chăng nàng đã muốn về lại bên hắn? Đúng, sai, phải, trái mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa.

Ngay cả trong mơ hắn cũng muốn được ôm nàng vào lòng, cứ như vậy sống qua quãng đời này.

Giống như một đôi phu thê bình thường, vậy thôi!
Nhưng, nỗi nước nhà chưa lo đủ sạch, tàn dư còn đó phá phách.

Lang Minh Triết khó mà an lòng đi theo nàng, chỉ là hắn muốn xác nhận có phải là nàng hay không.

Nhìn một chút thôi, liệu có đủ?
Mặc kệ, chẳng thể quản quá nhiều.

Lang Minh Triết ngày ngày đi tìm nàng, cuối cùng sau hai tuần hắn cũng tới được phía Bắc.

Cùng lúc này, một đám thương nhân cũng đi qua, Lang Minh Triết mỉm cười lấy y phục của đám thương nhân kia đeo lên người.
Sơn tặc của Đoạn tình sơn trang sớm đã rải rác ở đây, chờ người đi qua liền xông ra.
- Đường ở đây do đại đương gia chúng ta mở, muốn đi qua nhất định phải nộp lệ phí!
Đám thương nhân vội dâng đồ lên, bọn họ từng nghe qua nơi này có sơn tặc.

Nếu không phải có chuyện gấp, hẳn cũng không muốn qua đây!
- Các vị đại hiệp, xin người hãy nhẹ tay! Chúng tôi đã chuẩn bị chút quà cáp đây ạ, mong có thể đi qua!
Nói rồi một kẻ đại diện đám thương nhân đem ra một hộp gấm, Lang Minh Triết đã sớm tráo đồ đi! Khi đám sơn tặc thấy vậy liền tức giận.
- Chết tiệt! Các ngươi dám chơi chúng ta? Người đâu! Đem bọn chúng về doanh trại!
Đám thương nhân không kịp trở tay, chỉ có thể hậm hực bị kéo đi cùng xe đồ.
Lang Minh Triết cùng đám thương nhân bị nhốt chung trong một nhà giam, nhìn đám người trước mắt hắn một thân khó chịu.

Nhưng vì việc lớn, đành ngồi chờ nàng.
Bỗng không lâu sau, một tên lâu la bước tới bên cạnh hắn nói.
- Sắp tới người đứng đầu chỗ ta sẽ tới tìm các ngươi! Hãy chuẩn bị đi, biết đâu sau này sẽ có kẻ được làm áp trại phu quân của chúng ta!
Lang Minh Triết trái tim bỗng chốc đập nhanh, hắn sắp được gặp nàng rồi sao? Khuân mặt quen thuộc ấy...
Siết chặt đôi tay, nhìn tới nơi tên lâu la kia rời đi, ngay cả chớp mắt một cái hắn cũng không dám bởi lẽ.

Hắn sợ khi nhắm mắt, nàng sẽ tới mà hắn lại chẳng hay...
- Bẩm thập nhị đương gia, hôm nay có một nhóm thương nhân đi qua.


Theo ta thấy, có một kẻ rất giống với người trong mộng của thập nhị đương gia.

Người có muốn đi xem qua chút?
La Tiểu Hồng đang trang điểm nghe vậy khẽ dừng tay, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
- Hắn ta ở đâu?
Tên kia nghe vậy, bên môi nở ra nụ cười.
- Hắn đang ở trong giam phòng cùng người của đoàn hắn, ta sẽ dẫn người đi xem!
La Tiểu Hồng nhanh chóng đứng lên, nàng ta nở ra nụ cười vài phần vui thích.
- Được! Đi thôi!
Tên lâu la kia khẽ nở nụ cười theo, lần này hẳn hắn sẽ được thưởng lớn.
Cánh cửa phòng giam lần nữa mở ra, tên lâu la ngược sáng bước vào nói.
- Các ngươi mau chuẩn bị, ngay bây giờ đương gia của chúng ta sẽ tới!
Lang Minh Triết đứng bật dậy, qua song cửa muốn tìm được nàng.

Cái kết...
La Tiểu Hồng ngược sáng bước vào, nàng ta mặc một bộ y phục lòe loẹt sặc sỡ.

Đôi mắt mốt mí khẽ đảo qua đảo lại, nhìn đám người ở trong nhà giam.

Nàng ta trang điểm rất đậm, đôi môi dày thoa son đỏ càng thêm dày hơn.

Da mặt lồi lõm vết sẹo, cả người ít nhất cũng phải nặng tới một tạ ục ịch bước vào.

Nhóm người kia lập tức sợ hãi nép vào nhau.

Nhưng dù thế nào, cũng không mất mát được bằng Lang Minh Triết.


Hắn cứ ngỡ, cứ ngỡ đã được gặp nàng rồi! Siết chặt tay, từ thất vọng chuyển tới tức giận, hắn không rõ tại sao lại vậy nhưng...
- Các ngươi dám lộng quyền như vậy? Ai là người đứng sau các ngươi, các ngươi có biết làm vậy là trái luật hay không? Luật pháp nước Lang ta đã ban hành, tại sao các ngươi không tuân theo?
Lang Minh Triết nhíu mày hỏi, dù sao hắn cũng muốn cố gắng tới cùng.
- Được! Ta cho ngươi biết! Tuy Lang Quốc sau khi được hoàng thượng hiện tại lên ngôi đã chuyển biến tốt hơn nhưng bất cứ nơi nào cũng có tham quan mà thôi! Ngươi có biết rằng, ở một số nơi, nơi mà các ngươi không thể chạm tay tới quan binh nơi đó vẫn cấu kết thương gia hại dân hay không? Ở nợ đây, ta là to nhất! Chẳng nhận lệnh của ai cả, ta chỉ ngứa mắt với đám quan binh há miệng nói yêu dân nhưng bản thân lại uống máu chúng ta đâu! Ngươi có quyền gì mà lên mặt? Lấy quyền gì mà tức giận? Nên nhớ, bây giờ ngươi chỉ là tù binh của chúng ta thôi!
La Tiểu Hồng nói xong, lại liếc nhìn qua đám tù binh tặc lưỡi.
- Nhìn ngươi phong độ soái khí hơn người, bản thân cũng khá gan dạ đấy! Thế nào? Có muốn theo bổn đại gia hay không? Ta sẽ cùng ngươi hành hiệp trượng nghĩa, làm một đôi phu thê người người mến mộ!
Lang Minh Triết nhìn nàng ta, ánh mắt vẫn đang suy ngẫm điều nàng ta nói.
- Ta từ chối, ta đã có phu nhân rồi! Ngoài nàng ra, ta sẽ không lấy thêm ai.
La Tiểu Hồng bị từ chối liền tức giận, nàng ta phất tay.
- Đúng là cho ngươi thang mà ngươi cũng chẳng biết bước lên! Ngu ngốc! Đã như vậy, người đâu! Mau đưa hắn ta ra xử làm gương, đối đầu với ta? Sẽ chẳng có chuyện tốt đâu!
Nàng ta vừa nói xong, mấy tên lâu la lập tức mở cửa lôi Lang Minh Triết ra bên ngoài.

Chỉ thấy khi hắn vừa ra khoảng giữa sân tập, Lang Minh Triết lập tức huýt sáo! Một đám tên bay về, những tên lâu la bên ngoài lập tức bị bắn gục.
Có một tên chỉ kịp hét lên.
- Có mai phục!
Lang Minh Triết nhìn qua, một đám kị binh lập tức xông tới theo sau là bộ binh chạy tới.

Lang Minh Triết nhẹ nhàng mở trói, hắn đứng nhìn người của mình từ từ tàn sát nơi doanh trại lớn này.

Đám sơn tặc sao bằng lính tinh nhuệ đây? Chỉ cần một buổi, toàn bộ Đoạn tình sơn trang đã bị dẹp bỏ hoàn toàn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.