Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 104: 104: Thoại Bản Máu Chó Từ Đâu Mà Ra




Chỉ thấy Lão sư phụ tiến tới dứt khoát vén rèm che lên, sau đó lại hạ xuống dụi dụi hai mắt rồi mới vén lên lần nữa.

Nhã Tịnh nhìn vậy thở dài, đúng là thầy nào trò nấy, nàng có tật xấu gì, 100% là do lão sư phụ kia gây ra! Được rồi, lúc cần ụp nồi ai thì ụp thôi! Xem xong rồi, Lão sư phụ tiến tới nhìn nàng thì thầm to nhỏ.

- Ngươi nói xem, ngươi là giả đúng không?
Được rồi, y là sư phụ nàng! Không thể đánh sư phụ! Nhã Tịnh liếc qua y khẽ cười.

- Sư phụ già rồi nên mắt hoa, lẩm cẩm đúng rồi phải không? Không cần uống rượu nữa, uống nhiều không tốt!
"Được rồi! Nữ nhân xấu xa kia là đại đồ đệ của lão, không đánh người, không đánh người!"
Lưu Kỷ tiên sinh chỉ có thể tự thầm than trong lòng!
Thấy hai tên đại ma đầu bên kia thì thầm to nhỏ, nhóm Diễm An nắm chắc tay nhau thề chết xông pha! Ý Hiên được giao nhiệm vụ cao cả vén màn, A Hoa cùng Diễm An mở đường chạy! Ý Hiên vén tầm mành lên, trong giây lát hai mắt trợn tròn vội vẫy nhóm A Hoa chạy tới.

A Hoa cùng Diễm An tò mò tiến tới, hai mắt nhanh chóng mở lớn.

Cùng lúc tên lâu la kia tỉnh lại, thấy tình thế như vậy, hắn khẽ cười.

- Thế nào? Sợ rồi chứ! Các ngươi hôm nay tới số rồi, dám bắt Hoàng hậu của Lang Quốc!
A Hoa lại gần nàng, sau đó nhẹ nói.


- Tỷ tỷ, người có chị em song sinh sao?
Nhã Tịnh liếc qua A Hoa khẽ nói.

- Luận khí chất đi, có ai sánh bằng ta sao? Chưa kể tới, một mình ta đã lên trời xuống biển rồi, đào đâu ra tỷ muội song sinh chứ?
Ở nơi đây, tỷ muội song sinh chính là nghiệt duyên, bị coi như yêu quái mà ghét bỏ.

Nếu năm đó mẫu thân thật sự sinh ra song sinh, chỉ e giờ nàng cũng chẳng còn sống!
- Ý Hiên, ngươi thấy thế nào?
Biết ngay cục than nóng này cũng tới tay mình, Ý Hiên tuy chẳng có râu nhưng cũng bày đặt vuốt vuốt như bao người.

- Lo gì chứ, nhìn là biết hàng giả rồi! Tóc còn đen như vậy, chưa kể tới da cổ và da thân có chút cách biệt.

Tới đó có khác gì nộp mạng đâu! Ngu xuẩn!
Nghe xong, nàng nhìn qua đám người tặc lưỡi tiếc nuối kia có chút tức giận.

Bọn họ như vậy là sao? Nàng tốt quá, riết rồi ai cũng muốn leo lên đầu nàng ngồi đúng không?
Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu, được rồi! Nhịn nào! Nàng cho người dẫn tên lính canh kia ra, mắt đối mắt hỏi.

- Ngươi biết Hoàng hậu nước Lang có một nô tỳ theo hầu chứ? Ngày Hoàng hậu đi, người nô tỳ kia cũng đi theo! Vậy, ngươi nói xem! Nô tỳ kia đâu?
Tên cao thủ nghe vậy, ánh mắt hắn ta trở nên đầy tự tin nói.

- Ta chính là A Hoa! Còn nhớ, khi trước còn nhỏ ta phải lang thang đầu đường xó chợ, sau đó khi ta sắp chết đói đã gặp được Thánh thượng bây giờ, ta đã được người cứu mạng! Sau đó được người đưa vào huấn luyện trở thành ám vệ! Không nghĩ tới, sau này có một ngày Thánh thượng thành hôn với Hoàng Hậu.

Vì Thánh thượng không thích nữ nhân, trong phủ cũng chẳng có tỳ nữ theo hầu Hoàng hậu! Ta chính là A Hoa được cải trang thành nữ nhân để bảo vệ người! Không .nghĩ tới, sau ngày ta và Hoàng hậu nảy sinh tình cảm! Người đã nhảy thành, cùng ta chạy trốn! Sau đó Hoàng thượng cho người truy lùng chúng ta khắp nơi, chúng ta mỗi ngày đều chạy sớm đã mệt mỏi.

Cuối cùng, ta chọn cách đưa Hoàng hậu quay về!
Nhã Tịnh nghe xong, đưa tay chấm nước mắt nói.

- Ngươi biết tên thật của Hoàng hậu là gì không?
Tên kia nhìn hắc y nhân bên trên có vẻ đã bị lừa hắn ta tự tin nói.


- Tuy ta biết nói ra là tội chết, nhưng nếu không nói các ngươi sẽ không tin! Nàng tên Nhã Như Tuyết! Thật ra, cái tên Nhã Tịnh nàng nói với Hoàng thượng là tên giả của muội muội nàng thôi! Nàng ấy tên thật vẫn là Nhã Như Tuyết, nhưng vì lo lắng Hoàng thượng sẽ truy tìm chúng ta bằng tên thật nàng đã nói dối.

Lại không ngờ tới, Hoàng thượng cho dán cả ảnh nàng để tìm!
Nghe xong, Nhã Tịnh không nhịn được liếc qua A Hoa đang muốn xông lên đánh chết tên vẩu kia, may mắn nhóm A Vệ đã giữ lại.

Nàng ghé cạnh A Hoa nhẹ nói.

- Không ngờ tới, ngươi vậy mà là nam nhân! Chậc, ta sớm đã nghi ngờ ngươi rồi, sao có thể tầm tuổi này rồi mà chưa yêu chứ! Nói đi, ngươi thích nam nhân hay nữ nhân? Ta chọn cho ngươi!
A Hoa lần đầu tiên trong đời muốn cắn chết chủ tử nhà mình, thi thoảng nàng đang tắm không phải tiểu thư tưởng nàng bị ngất trong nhà tắm đẩy cửa xông vào hay sao? Vậy mà còn cố tình chọc nàng! Đáng ghét!
Ý Hiên vừa giữ A Hoa, vừa cười tới chút nữa thì ná thở!
- Hình như ngươi vậy mà đúng là đại nam nhân! Nhìn xem, khỏe như vậy!
Không cắn được chủ nhân, ta cắn được kẻ khác đó nha!
A Hoa vừa nghĩ xong liền quay qua cắn lấy Ý Hiên khiến hắn kêu oai oái, Diễm An thấy vậy cũng vội buông tay.

Không ai can A Hoa cắn Ý Hiên cả, chậc! Huynh đệ! Có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu! Mười điểm hóng hớt, không điểm nghĩa khí! Suy cho cùng, bao năm bên nhau cũng chỉ tới vậy mà thôi!
Diễm An cùng nàng đi qua một bên hóng hớt.

- Ta không nghĩ tới, tại nơi đây còn có kẻ viết thoại bản còn máu chó hơn ta!
Diễm An lôi túi hạt dưa bên hông ra, một phần đưa cho nàng nhẹ nói.

- Hình như muội nhớ rồi, đây là thoại bản lúc tỷ đi qua nước Khánh! Ở một tửu lâu tỷ nói bản thân là cung nữ trong cung, từng hầu hạ hoàng hậu nên biết hết mọi chuyện! Là tỷ kể đấy! Chuyện cũng ba năm trước rồi!
Nghe xong Nhã Tịnh liền ngây người, đã ba năm mà Diễm An còn nhớ sao?

- Muội không trêu chọc ta đấy chứ?
- Muội không rảnh như tỷ đâu, hôm đó chúng ta còn được cho rất nhiều bạc kìa! Sao muội có thể quên chứ!
Đúng là nhắc tới bạc Diễm An sẽ khó mà quên! Nhưng nàng thì khác!
Nói rồi Nhã Tịnh xoay người như đang tìm kiếm gì đó, Diễm An thấy lạ liền hỏi.

- Tỷ tìm gì sao?
- Ta tìm cỗ máy thời gian, quay về lúc đó đánh chết chính ta! Sao có thể bịa ra câu chuyện đó chứ, đúng là xấu hổ chết mà!
Diễm An nghe vậy nhếch môi cười nói.

- Tỷ xem, A Hoa còn không ngại, tỷ ngại gì chứ?
Nhã Tịnh nghe xong thật muốn chôn đầu xuống đất, đó là A Hoa không biết ai bịa ra mà thôi! Nếu biết e rằng...
Xuôi cùng nàng cũng chọn đối diện sự thật, ngồi lại lên ghế đại đương gia nhìn xuống dưới nàng nói.

- Nếu ngươi cứ như vậy tới đó, kiểu gì cũng biến thành xác treo cổng thành mà thôi! Không biết ngươi nghe nguồn tin này ở đâu, nhưng đó là tin giả! Ta có thông cáo của Lang quốc, nếu ngươi không biết đọc, ta có thể cho người giúp ngươi! Nhưng, sau khi đọc xong, ngươi vẫn muốn tiến tới đó, ta cũng sẽ có thể giúp ngươi! Ta có người từng làm trong Hoàng cung khi Hoàng hậu vẫn còn ở đó, nếu ngươi chia lợi ích cho ta! Chắc chắn ngươi có thể đạt được danh vọng ngươi muốn!
Tên kia nghe vậy có chút nghi hoặc, nhưng thay vì chết tại đây.

Hắn muốn một lần đánh liều!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.