Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 109: 109: Người Dân Bình Phàm




Chúng ta tới đây là mùa đông năm năm trước, khi đó vẫn còn chưa quen nơi này.

Phải khó khăn lắm chúng ta mới dần quen thuộc, còn bị bắt ép mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu công việc.

Mỗi khi ăn uống đều phải nơm nớp lo sợ, ăn không ngon, ngủ cũng không yên! Chúng ta ở đây không có nhi tử, mỗi ngày đều đơn côi hai vợ chồng! Cố gắng lắm mới thoát khỏi nơi kia, chúng ta đi du ngoạn lại gặp đám cướp kia và con! Chúng ta cũng chỉ là những người dân bình phàm mà thôi!
Nhã Tịnh nghe xong tức tới đập bàn, không biết kẻ nào mà dám lớn gan như vậy!
- Ba mẹ yên tâm, con ở đây thế lực tiền bạc có đủ! Con sẽ đòi lại công đạo cho hai người!
Mẫu thân nàng phía sau thấy nàng hùng hổ như vậy liền ngứa mắt đánh cho nàng một cái sau gáy, ăn đau nhưng Nhã Tịnh cũng chẳng dám làm liều.

- Con đấy! Học ở đâu cái thói côn đồ như vậy? Ở sơn trại làm lớn, tưởng mình lớn rồi đúng không?
Nhã Tịnh chỉ có thể bĩu môi ấm ức nói.

- Con không có, chỉ là thấy không bảo vệ được hai người là do con gái bất tài vô dụng thôi!
- Con không cần lo, lần này về đó rồi ta sẽ giao cho con toàn quyền xử lý mọi việc!
Nhã Tịnh vẫn không hay biết gì gật đầu, bữa cơm gia đình cứ vậy mà trôi qua êm ả.

Nhã Tịnh mất một tuần để sắp xếp sự vụ tại sơn trại, sau đó lại đem A Hoa cùng mình tới Khánh Quốc.

Phụ mẫu nàng nhìn Nhã Tịnh nghiêm túc làm việc, hai người nhìn qua nhau gật đầu.

Đúng là con gái lớn rồi, họ có thể tin tưởng nàng!

Đường tới Khánh quốc mất nhiều thời gian, nàng cùng phụ mẫu vừa đi vừa ôn lại bao chuyện lúc trước.

Bên kia, một tháng sau Như Ý tới kinh thành.

Vừa nhìn thấy người trong thông cáo, vội vã mở cửa thành vào thông báo với Lang Minh Triết.

Lang Minh Triết vừa nghe xong, tay cầm tấu chương cũng bỗng chốc trở nên run rẩy.

Có phải là nàng nghĩ lại rồi hay không? Nàng trở về rồi đúng không?
- Mau đưa bọn họ vào cung!
Nghe thấy vậy, binh lính kia vội vã chạy ra ngoài kêu đám lính canh kia đưa kiệu Như Ý vào.

Kiệu vừa vào cung, Lang Minh Triết đã gấp tới chạy ra ngoài đứng ngóng.

- Bẩm, kiệu đã được đưa tới!
Lang Minh Triết vừa đi ra, thấy kiệu của Như Ý vội hắng giọng.

- Mở kiệu! Người bên trong, mau đi ra để trẫm xem!
Sau khi hắn nói xong, trong kiệu vẫn không có tiếng động.

Khi công công bên cạnh muốn lên tiếng, nhanh chóng một phi đao đen từ trong bay ra.

Lang Minh Triết nhanh tay đỡ lấy, nhìn phi đao đen nhánh, hắn có chút mong chờ.

Giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên.
- Chậc, không ngờ năm năm rồi người vẫn không buông tha ta đấy? Đáng lẽ giờ tốt hơn là người nên hậu cung ba nghìn, chưa kể tới con cháu đầy đàn chứ nhỉ?
Như Ý từ trên kiệu bước xuống, cùng với "A Hoa" giả dần rời khỏi kiệu.

Thấy nàng, Lang Minh Triết liền phi thân tới bên cạnh.

- Là nàng, là nàng thật sao?
Đem người ôm vào lòng, Lang Minh Triết cảm thấy trái tim hắn gần như sống lại rồi!
- Bao lâu nay, nàng giận dỗi đủ rồi đúng không? Có thể sống với ta tại đây cả đời rồi đúng không?
Như Ý đẩy Lang Minh Triết ra, nghiêng đầu nói.
- Không, ta tới đây chỉ để làm việc thôi.

Sau khi xong việc sẽ trở về nơi cũ, sẽ không ở lại đây! Người đừng mong giữ ta, nếu không dù phải chết, ta cũng sẽ rời khỏi đây như năm năm trước!
Nàng ta đầy quyết tâm nói, mặc kệ bản thân đã sớm run như cầy sấy! Như Ý thật sự đã lừa được Lang Minh Triết sao? Khi mà nàng ta đang cố gắng gượng ép bản thân diễn sao cho đúng những gì Nhã Tịnh dạy.


- Được, ta sẽ không giữ nàng, nhưng hãy ở đây được không? Ta có thể cho nàng ra ngoài tùy ý, ta sẽ cho nàng tự do ra vào cung.

Nàng ở đây một thời gian, cho ta cơ hội được không?
Lang Minh Triết nắm lấy tay Như Ý, ánh mắt hắn cũng đều là sự khẩn thiết! Như Ý biết hắn đường đường là vua một nước, hạ mình tới nước này hẳn cũng được rồi đi?
- Được! Ta sẽ ở lại đây cho tới khi xong việc!
Lang Minh Triết thu tay lại, nhìn qua công công phất tay nói.

- Ngươi hãy mau đưa Hoàng Hậu tới phòng được ta sắp xếp trước đi!
Lương công công nghe vậy vội nhận lệnh rời đi, Lang Minh Triết sau khi thấy nàng khuất bóng nhìn vào tay rồi xoay người.

Phía bên kia Nhã Tịnh vẫn trong trạng thái mơ hồ, nàng hình như không nhớ ra đã căn dặn Như Ý điều gì hay chưa.

Nói chung, Nhã Tịnh vẫn chẳng hề hay, bản thân đã gây ra tội lớn.

Ba tháng sau, cuối cùng bốn người cũng tới Khánh quốc.

Nhã Tịnh vừa bước chân tới đây, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

- Phụ mẫu, hai người nói xem! Là kẻ nào đã bắt nạt hai người, nhi nữ sẽ tới đó diệt trừ!
Nhìn nàng như vậy, phụ mẫu hài lòng nở nụ cười.

- Được, nếu như con đã nói vậy thì ta an tâm rồi!
Nói xong một xe ngựa khác tới dừng trước bốn người, Nhã Tịnh xoay đầu nhìn qua.

- Chúng thần tới đón người!
Nhã Tịnh bỗng dưng thấy có dự cảm không lành, nàng chưa kịp hỏi gì đã bị phụ mẫu kéo đi.


- Nào, theo ta!
Dù sao chạy cũng không thoát được, đành xem kẻ nào bắt nạt phụ mẫu nàng trước vậy!
Thêm mất hai tháng nữa, bốn người trở về kinh thành.

Tới đây, dự cảm không lành của nàng ngày càng dồn dập.

Nghĩ gì thì nghĩ, đụng tới phụ mẫu nàng, chắc không phải Hoàng thượng đâu nhỉ? Nàng lớn tiếng vậy thôi, cũng chẳng dám đụng vào Hoàng thượng khác đâu!
Trong xe ngựa, phụ mẫu không cho nàng lén nhìn ra.

Cho tới khi tiếng bên ngoài truyền tới.

- Mở cổng cung!
Nhã Tịnh thấy có chút lạnh sống lưng, cùng lắm phụ mẫu nàng cũng chỉ là vương gia gì đó thôi nhỉ?
Cho tới khi tới nơi, một công công thấy phụ thân nàng vội chạy tới.

- Hoàng thượng, cuối cùng người cũng đã trở về rồi! Chúng thần đúng là lo lắng mà!
Khoan đã! Nhã Tịnh như không tin vào tai mình, nàng sắp ngất rồi đây! Nàng bị ảo thanh thôi đúng không? Chuyện này không thể xảy ra đâu đúng không?
- Đây là nhi nữ ta đã nhận, sau này sẽ là Tịnh Tịnh công chúa, các ngươi mau sắp xếp phòng và chuẩn bị đồ cho công chúa!
Nhã Tịnh bỗng dưng tay chân bủn rủn, rốt cuộc cỗ máy thời gian ở đâu rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.