Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 127: 127: Thoát




Ba ngày sau, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đem rất nhiều lễ vật từ cửa sau trang viên của Lãnh Lạc đi tới.

- Lãnh đại nhân, hôm nay tiểu nhân có chút quà mọn! Xin người nhận cho!
Nhìn thấy Lãnh Lạc vẫn tỏ vẻ mặt không mấy quan tâm, Dạ Nguyệt Tu Kiệt hất mặt.

Đám tùy tùng như hiểu ý mở rương ra, ngọc quý cùng vàng bạc nhanh chóng thu hút hắn.

Nhưng thật ra hắn lại nghĩ tới khuân mặt xinh đẹp của Tu Mai, giữa hồng nhan và lợi ích hắn vẫn còn do dự.

- Không biết phải chăng Tu công tử đây là có chuyện muốn nhờ ta?
Hắn cũng không vòng vo, vào thẳng việc.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy vậy cũng thu lại vẻ mặt, mỉm cười nói.

- Thưa đại nhân, thảo dân muốn nhờ người thả muội muội của ta ra, tìm một kẻ khác thay thế! Số vàng bạc này chỉ là đồ tặng người cảm ơn mà thôi! Sau này, chờ khi xong việc, sẽ có quà tạ lễ cho người sau!
Lãnh Lạc nghe vậy, hắn dao động rồi! Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy cá cắn câu, môi nhẹ nở nụ cười như bâng quơ nói ra.

- Muội muội của thần, từ bé đã sống trong nhung lụa, chưa từng thành hôn cũng như có hôn ước.

Là một cô nương trong sạch, lần này gặp nạn, chỉ e là có hiểu lầm.

Chưa nói tới, nàng nếu ở trong ngục tù lâu như vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nàng!
Ánh mắt hắn như đang tính toán gì đó, môi nhếch lên nụ cười.

- Tu công tử, người giống như tên! Thật hào sảng, chỉ là hiện tại sắp có một nhóm quan binh triều đình tới.

Ta có chút bận rộn, nếu không sai biệt thì chờ ta thêm ba ngày.


Ba ngày sau, ta sẽ trao trả muội muội của ngươi.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe vậy liền biết cũng chẳng thể đòi thêm, tính toán cũng đã tới giờ.

Hắn nở nụ cười cúi đầu, nhìn qua Lãnh Lạc vẫn như vậy.

- Được, thảo dân đã hiểu.

Đa tạ đại nhân giúp đỡ!
Nhìn Dạ Nguyệt Tu Kiệt rời đi, ánh mắt hắn lóe lên tia tàn nhẫn.

Đêm đó, Nhã Tịnh đang nghỉ ngơi bỗng nghe tiếng mở khóa.

Nàng mơ màng tỉnh lại, thấy Lãnh Lạc đang tiến tới.

Hắn nở nụ cười đê tiện, từ sau lần hắn nhốt nàng vào nhà lao.

Đây có lẽ là lần thứ hai cả hai bên gặp mặt.

- Đại nhân, đã khuya như vậy, không biết người tới đây là có chuyện gì?
Tên kia nhìn qua nàng đánh giá một lượt, sau đó liền thay đổi sắc mặt nói.

- Thật ra, sáng nay huynh trưởng của nàng đã tới đây.

Sau khi điều tra lại, ta quả thật đã thấy có vài điều sai sót.

Nếu tiểu thư đây không để tâm, mời người cùng ta ra ngoài.

Có lẽ đại huynh của tiểu thư đây sẽ không muốn nhìn nàng như vậy!
Nhã Tịnh trầm mặc một lúc, sau đó nhìn tới Lãnh Lạc gật đầu.

- Vậy phiền đại nhân!
Thấy đạt được ý muốn, hắn hài lòng xoay lưng đi trước.

Nhã Tịnh được đưa đi tắm rửa, thay bộ y phục khác sạch sẽ hơn.

Nhìn đám nha hoàn đang dẫn nàng đi trong đêm tối, nàng hai mắt vẫn tò mò nhìn khung cảnh bên trong hoa viên.

Sau khi về phòng đã được sắp xếp, Nhã Tịnh nhanh chóng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm trăng thanh, gió lạnh một bóng đen lẻn vào phòng nàng.

Hắn cảm nhận được ấm áp, vội tiến tới sờ s/oạng.

Nhã Tịnh trong đêm nhìn hắn đang sờ tay mình liền hét lên.

Lãnh Lạc có chút bất ngờ, Nhã Tịnh vội chạy tới chỗ giá nến, tay cầm đá đánh lửa đánh lên ngọn lửa.

Lãnh Lạc cũng không sợ hãi, hắn bình tĩnh nhìn nàng gấp gáp tới phát khóc.

Ánh mắt hắn tràn ngập sự kí/ch thích thỏa mãn, nhìn nàng sợ hãi.


Nụ cười b/iến thái không hề mắt đi.

Khi nến sáng lên, Nhã Tịnh nhìn thấy hắn đang ngửi chăn nàng đắp.

- Không ngờ Tu Mai cô nương lại thơm như vậy, những ngày này thiệt nàng ở nơi hôi thối kia rồi!
- Quan, đại nhân! Tại sao người lại ở đây?
Hắn tiến về phía nàng, Nhã Tịnh liền lui một bước.

- Giờ đã khuya, ta tới đây có việc gì nàng không biết hay sao? Bây giờ nàng chỉ cần theo ta, chiều ta.

Tiền bạc, địa vị ta sẽ đều cho nàng!
- Cầu người, huynh ta hẳn đã đưa bạc cho đại nhân.

Vậy nên, cầu người hãy tha cho ta! Ta nhất đính sẽ đem nhiều bạc hơn cho người!
- Vàng bạc, mỹ nhân ta đều muốn! Chỉ cần nàng hoài nhi tử của ta, nhất định ta sẽ không phụ bạc nàng! Lại càng không ai có thể làm gì ta!
Hắn lao tới giữ lấy nàng, Nhã Tịnh vùng vằng muốn thoát.

- Bảo bối, ta tới với nàng đây!
Hắn cắn lên cổ nàng, y phục bị hắn vừa lột vừa xé.

Tóc sớm loạn thành đoàn, khiến nàng càng thêm chật vật.

Cùng lúc này, cửa nhanh chóng bị phá.

Đại phu nhân của hắn tiến vào.

- Lão chết tiệt kia, ngươi vậy mà dám qua lại đong đưa với tiện nhân!
Bị bất ngờ, Lãnh Lạc nhìn qua đại phu nhân sợ hãi.

- Nàng, sao nàng lại tới đây?
- Nếu ta không tới đây, phá chuyện tốt của ông thì ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Tên chết tiệt nhà ông, vậy mà dám phụ bạc tôi! Tôi hôm nay sống chết với ông cùng con tiện nhân này!
Chưa nếm được ngon ngọt đã bị đánh, lão Lãnh Lạc vô cùng tức giận giữ lấy mụ oán phụ trước mặt mình gầm lên!
- Người đâu! Giữ đại phu nhân lại, nhìn như con lợn vậy mà lại chẳng thể sinh hài tử cho ta! Ta đã nhẫn nhịn bao năm nay, vậy mà ngươi còn dám phá hỏng chuyện tốt của ta! Mang đại phu nhân đi!
Sau khi đám người bịp miệng đem đại phu nhân đi, một tên quan sai lần nữa chạy vào.


- Báo cáo đại nhân, người của Kinh thành đã tới.

Người đều đã ở bên ngoài chờ đại nhân, yêu cầu gặp người ngay lập tức!
Lãnh Lạc thầm chửi thề, vội chạy đi thay y phục.

Lần nữa hắn tới công đường, đã thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đi cạnh bọn chúng.

Lần này, Lãnh Lạc kia đã có chút sợ hãi.

Nhưng, hắn vẫn cố trấn tĩnh tiến lên chào hỏi.

- Đại nhân, đêm khuya người vẫn bận rộn công vụ.

Người đã vất vả rồi, nay thần vẫn chưa kịp chuẩn bị tiếp đón.

Mong Trần đại nhân lượng thứ, thần sẽ cho người sắp xếp phòng nghỉ cho các vị!
Trần Nguyên Chi nghe vậy liền gật đầu, không nói gì liền quay qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt nói.

- Tu công tử, đa tạ người đã chỉ đường cho ta! Ngày mai, ta mời công tử tới đây, cùng ta phát cứu tế cho dân!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt cúi đầu hành lễ, nhìn qua tên Lãnh Lạc khuân mặt đã đen lại hắn nở nụ cười.

Nhưng chẳng để đoàn người kịp trở về chỗ nghỉ ngơi, một cô nương quần áo xộc xệch trên người có vết cắn ái muội còn mới đã chạy ra.

- Đại nhân, chư vị! Cầu xin các người hãy cứu lấy tiểu nữ, cầu xin các vị!
Không khí thoáng chốc yên lặng như tờ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.