Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 129: 129: Giải Oan




Lãnh Lạc không tin nhìn nàng, tại sao một nữ nhân bình thường lại có thể...
- Tại sao...
Không để hắn nói xong, Trần đại nhân liền đi xuống nhường chỗ cho nàng không quên trừng mắt quát tên tham quan không biết điều kia.

- Ngươi còn dám trừng mắt nhìn công chúa? Có phải chán sống rồi hay không? Mau quỳ xuống!
Lời Trần Huyền Chi vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.

Bọn họ lập tức quỳ xuống, Nhã Tịnh nghiêng đầu mỉm cười.

- Chúng thần tham kiến công chúa, công chúa vạn phúc kim an!
- Miễn lễ! Hôm nay, chính ta sẽ chủ trì vụ án này! Ngoài ra, ta còn nhận được mật thư tố cáo! Lãnh đại nhân tại nơi này, cắt xén lương thực, ăn hối lộ! Xử sai án, thậm chí còn ép buộc dân nữ! Tội dài như sớ, khiến ta muốn tận mắt trứng kiến.

Không ngờ tới, chính ta lại trở thành một phần trong câu chuyện này!
Lãnh Lạc nghe xong, hai chân liền mềm nhũn, đám thuộc hạ nghe xong liền biết mình xong rồi.

Đồ ăn vào miệng, giờ nôn ra cũng không được.

- Kinh Hương, chuyện nhà ngươi ta sẽ xử đầu tiên! Người đâu, đem đại phu nhân của Lãnh gia tới đây!
Đám quan binh nghe vậy, vội nghe lệnh chạy tới Liễu phủ lôi người tới.


Lãnh Lạc run cầm cập ở dưới, lần này hắn biết mình xong rồi.

Xong thật rồi! Dám vu oan hãm hại công chúa, thậm chí còn có ý đồ xấu với nàng ta.

- Ngươi là ai? Sao dám lôi ta tới đây, ngươi biết ta là ai hay không? Có tin ta cho người giết sạch nhà ngươi hay không?
- Hỗn xược! Điêu dân to gan! Đây là chốn công đường, ai cho ngươi dám buông lời đe dọa người của triều đình? Ngươi là ai, ta không cần biết! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Người đâu, lôi đại phu nhân ra lãnh hai mươi trượng!
Vừa đi tới cửa đã nghe tiếng Lãnh phu nhân kêu gào, Nhã Tịnh tức giận ban trượng.

- Tiện nữ, ngươi là kẻ nào? Sao ngươi dám!
Lãnh Lạc nghe xong, chỉ hận không thể cắt đứt họng mụ đàn bà chua ngoa kia! Đành chỉ có thể hét lên ngăn chặn bà ta nói gì hơn.

- Ngu xuẩn, đây chính là Khánh Chi công chúa! Đồ tiện nhân, ngươi dám gọi ai là tiện nữ?
Lãnh đại phu nhân nghe xong liền hai miệng đều cứng lại sợ hãi, Nhã Tịnh mỉm cười dịu dàng.

- Không sao, các ngươi chưa gì đã mất đoàn kết như vậy, chút nữa sao cùng nhau chèo chống đây? Nhưng, để bị sỉ nhục vậy, danh tiếng hoàng tộc sẽ tổn thương đấy! Tát vào miệng ả thêm ba mươi cái, chờ khi ta xử xong sẽ đầy ả ra biên cương.

- Dạ!
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng hét vọng vào.

Chẳng có ai dám hó hé thêm điều gì.

- Việc của Kinh Hương, chúng ta tiếp tục nói! Ta đã nghe vụ án của nhà ngươi! Hàng xóm của ngươi lúc đó cũng do bị đe dọa nên không ai dám đứng ra.

Hôm nay, ta đã cho họ đứng ra! Trên công đường rửa sạch tội oan cho nhà ngươi! Đòi lại công bằng cho những người đã khuất!
Nhã Tịnh cho triệu những người liên quan tới vụ án lên, từng người một kể lại.

- Bẩm công chúa, tên khốn ấy đã cho người tới chèn ép tiểu nhân, hắn cho người đe dọa hài tử của tiểu nhân khiến tiểu nhân không dám nhiều lời!
Một người dám nói ra, những người sau cứ nối tiếp nhau kể lại những ấm ức bản thân phải chịu đừng Lãnh Lạc cùng bè lũ của hắn.

Nhã Tịnh hiểu, một tên quan nhỏ bé sẽ không dám làm như vậy.

Trừ khi, có kẻ đứng sau thao túng.

Lợi ích lần này rất lớn, số vàng bạc cùng hoa màu của hắn tại những mật thất của hắn rất nhiều nhưng đó hẳn chỉ là một phần.

Sau khi nghe từng người kể lại, Nhã Tịnh nhìn tên Lãnh Lạc kia run rẩy hỏi.


- Lãnh đại nhân, ngươi nói xem! Lời của họ, đúng hay là không?
- Bẩm người, bọn chúng nói đều đúng!
Biết chẳng thể chạy tội, hắn chấp nhận, nhận lấy tội danh! Mong rằng có thể thoát khỏi! Nhã Tịnh lắc đầu!
- Có vẻ ngươi đã quên, ta nói vụ nhà họ Kinh chỉ là vụ án đầu tiên!
Nói rồi nàng phất tay, nhóm người liền đi lên.

Trên tay họ đều là xấp giấy tờ, có vải đã thấm máu, thậm chí có cả vật chứng.

Nhã Tịnh nhẹ nhàng nói tiếp.

- Ta trong thời gian này đã cho người ngầm điều tra lại toàn bộ các vụ án ngươi đã xét xử, có người còn dùng máu viết lên án oan của mình! Lãnh Lạc, ngươi ăn không ít bổng lộc của triều đình! Vậy mà lại không thể làm một vị quan tốt, không biết thương dân! Ngươi có mặt mũi ngồi tại cương vị này hay không? Hôm nay, những bản án ngươi làm sai, ta đã cho người chép ra thành từng bản một! Ai không biết chữ sẽ tới quàn trà, tại đó sẽ có người kể chuyện! Ai biết chữ ta đã có sẵn thoại bản ở đây! Lãnh Lạc, ngươi mỗi ngày sẽ đều phải đối diện với những việc xấu ngươi làm, ta sẽ thu hồi lại chức vị của ngươi! Sau đó thứ ngươi xuống thường dân, địa vị thấp kém, chỉ có thể bị người dân phán xét! Ngươi có lỗi với dân, ta tôn trọng phán quyết của dân! Mạng ngươi có giữ lại được hay không, vậy hi vọng vào việc ngươi làm cùng dân đi! Phán sai án, hại dân vào tù! Tham ô cùng đám thương gia, đẩy dân vào đường cùng chết đói, không có gạo ăn! Thậm chí còn có ý mua chuộc quan chức để chạy tội, ép buộc nữ nhân nhà lành, hại chết người vô tội! Tội nghiệt tày trời như vậy, thiên lý khó dung! Ngươi còn gì muốn nói hay không?
Lãnh Lạc toàn thân run rẩy, dưới đùi chảy ra thứ chất lỏng khó nói.

Nhã Tịnh chẳng mấy bận tâm.

- C...công chúa! X..xin người giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân biết tội rồi! Tiểu nhân biết tội rồi...
- Đôi tay ngươi đã nhuốm bao máu người, nếu đêm qua ta không nhanh dùng mê hương, ngươi thậm chí còn muốn lăng nhục ta! Việc ta đánh người nơi đường lớn, hôm nay nếu không làm rõ e sẽ gây hiểu lầm trong lòng dân.

Hôm nay, có các hương thân phụ lão ở đây, ta sẽ cho người lên nói rõ sự tình!
Lời nàng vừa dứt, tên ăn xin hôm đó đã được đưa ra công đường.

Thấy nàng, hắn vội quỳ nói.

- Bẩm công chúa, hôm đó tiểu nhân đang đi ăn xin bỗng được Lãnh đại nhân cho ba đồng, sau đó nói tiểu nhân ăn vạ tại chỗ người! Đưa người tới nha phủ, sau đó tiểu nhân sẽ được thêm ba đồng!
- Người tiếp theo!

Là Nhị thẩm ngày đó, thấy nàng cũng vội vàng quỳ xuống bẩm báo.

- Bẩm công chúa, ngày đó thảo dân bán bánh bao ven đường thấy ồn ào liền tới xem! Sau đó là Tả bổ khoái tới nói thảo dân phải cùng hắn diễn kịch! Nếu không thảo dân sẽ không thể làm ăn tại đất Tịch Phong này nữa! Thần đành phải làm trái với lương tâm, thiên địa chứng giám! Thần vẫn còn bạc, bên trên có in của Quan phủ!
Nói rồi nàng ta đem số bạc ấy ra, dưới thỏi bạc quả nhiên có ấn kí!
- Bây giờ tang chứng, vật chứng rõ ràng! Nhưng, ta chỉ cần rửa sạch oan khuất! Ngoài ra! Ngươi sẽ phải trả lại đôi tay ấy! Người đâu, đem Lãnh Lạc ra, chặt lấy đôi tay kia! Sau đó tước bỏ quần áo ném ra đường! Toàn bộ tài sản của hắn sẽ bị tịch thu, trả lại cho người dân để đền bù thiệt hại! Sau đó dựa theo những gì ta đã điều tra được trả lại toàn bộ trong sạch cho những phạm nhân chịu oan khuất trong tù!
Người dân bên ngoài nghe nàng phán, ai nấy hai mắt phát sáng! Chỉ nghe tiếng tung hô ngập trời.

Trong ngày hôm ấy, tiếp tế lương thực triều đình tới, cả một trấn đều được ăn no! Ai nấy đều treo trên mặt nụ cười hạnh phúc.

Nhã Tịnh mệt mỏi, thả mình dưới ôn tuyền.

Ngẫm lại một ngày nàng chạy đôn chạy đáo, cùng binh lính phát cháo cho dân không kìm được mỉm cười.

Đúng là, công việc này tuy mệt nhưng cũng không tệ!
Dần dần, nàng thiếp đi, bỗng mùi hương lạ xộc vào mũi nàng.

Nhã Tịnh đã chẳng kịp phản kháng.

Nàng chỉ biết, bản thân bị bắt cóc rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.