Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 147: 147: Ký Kết




Sau khi bóng đen kia lui đi, Nhã Tịnh đứng trong bóng tối.

Cảm nhận từng luồng gió lạnh lướt qua, nàng rùng mình.

Qua một lúc lâu, vẫn không ai trở lại.

Nàng vẫn cắn răng nhẫn nại, mặc cho bản thân như muốn hóa đá.

Một lúc lâu sau, tưởng chừng đã tuyệt vọng.

Hắc y nhân mới trở lại, hắn nhìn nàng từ đầu tới cuối lần nữa rồi mới mở miệng nói.

- Mời tiểu thư theo ta!
Nhã Tịnh gật đầu, theo hắn đi vào bên trong.

Nàng không hiểu sao, gió tại nơi đây lại lớn tới vậy, mùi gió mang theo, là mùi xác chết thối rữa.

Bên trong là những ám vệ đang được luyện tập, trên thân thể đều vương máu.

Bọn chúng luyện tập theo kiểu loại bỏ sao? Kẻ không thể trụ vững, lập tức sẽ bị giết bỏ.

Thật tàn nhẫn, nhưng.

Sống trong nơi như vậy, cũng chẳng thể chạy thoát.

Vào tới chính điện, trên đài cao một tấm rèm đỏ cắt ngang che đi toàn bộ bên trong.

Nàng không biết trong đó có gì.

Chỉ thấy rằng, sau lớp rèm lớn là một hình bóng nam nhân đang nằm.


- Không biết Đại công chúa hôm nay giá lâm tới đây là có chuyện gì?
Nhã Tịnh không vòng vo, cũng không bất ngờ khi hắn đã biết thân phận của nàng.

- Ta mong muốn được cùng các chủ hợp tác!
Chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ phía sau bức rèm ngưng lại động tác phất quạt, ánh mắt hứng thú nhìn nữ nhân phía dưới tấm rèm che.

- Vừa là Đại đương gia của Vô Tình sơn trang, vừa là đại công chúa của Khánh Quốc.

Không nghĩ lại có ngày người tới nơi đây nhờ vả ta đấy! Không biết, ta có thể giúp gì cho tiểu thư đây?
Không dài dòng, Nhã Tịnh đưa ra một tờ giấy, bên trên chính là hình xăm trên tổ chức nàng điều tra.

- Ta muốn cùng các chủ diệt trừ tổ chức này! Ta biết, tổ chức này rễ sâu khó đào.

Nhưng, ta tin.

Chúng ta chỉ cần hợp lực, không gì là không thể!
Chỉ thấy nam nhân kia ngồi lại ngay ngắn, hẳn hắn đã bắt đầu nghiêm túc.

Quả thực, đây cũng chính là những gì hắn mong muốn.

- Hợp tác với cô nương, ta sẽ được lợi ích gì nào?
- Hiện nay trên thương trường, chúng ta đang có vị thế nhất định.

Nhưng, khách hàng của chúng ta vẫn hạn chế, những khách lớn đều không có nhiều.

Đa số họ sẽ chọn những tổ chức lâu đời như "Ám Vệ" chúng ta nếu không thể nâng tầm khách hàng.

Chúng ta sẽ chỉ như những ám các bình thường khác, dù cho ta có là đại công chúa của Khánh quốc cũng không khác.

Vậy nên, muốn có thể phát triển hơn.

Chúng ta phải liên kết lật đổ chúng!
Nam nhân kia khẽ nhếch môi cười, nhìn lấy nữ nhân bên dưới.

- Theo ta được biết, có vẻ mọi chuyện không chỉ như vậy.

Ám Vệ đã giết hai kẻ mà ta nghe đồn là thủ vệ đắc lực của ngươi.

Một kẻ là Ý Hiên, bậc thầy dịch dung.

Một người còn lại là A Vệ, người của Lang vương.

Từng làm thủ vệ cho tiểu thư một thời gian, ta nói không sai chứ?
- Đúng vậy, nhưng đó không phải là tất cả.

Nếu ta nhớ không nhầm, người từng bị cướp mối làm ăn.

Chưa hết, cũng từng bị bọn chúng truy sát nhỉ?
Chỉ thấy nam nhân kia nhướng mày, ánh mắt cũng như nhớ lại ngày đó mà thêm tia lạnh lẽo.

- Lúc đó cũng là nhờ Vô Tình sơn trang ta giúp đỡ, người mới có được lại mạng sống.


Lúc đó chúng ta không nêu danh, chỉ để lại phương thuốc giải độc, chắc người nhớ!
Điều này chỉ mình hắn biết, nam nhân kia phất tay.

Rèm đỏ được kéo lên, chỉ thấy bên trong là nam nhân tuấn tú.

Đẹp hơn cả nữ nhân, ngồi thẳng lưng nhìn nàng.

- Người có vẻ như đã biết về ta? Toàn bộ?
- Ta đã biết, vì đã hiểu nên mới tìm các chủ hợp tác! Đều là người trong giang hồ, ta tin tưởng các chủ sẽ là người trọng tình trọng nghĩa!
Lời ít ý nhiều, đều là người có thù chung.

Nếu có thể bắt tay với họ, nàng sẽ bớt đi phiền phức hơn nhiều.

- Ta có gì để có lòng tin với cô?
- Ta có tính mạng này, chúng ta ký khế ước tính mạng! Kẻ nào lui bước hay không làm đúng giao kết, dùng tính mạng để trả! Người, có dám hay không?
"Người có dám hay không?" đủ to gan, cũng đủ lớn mật.

- Sao ta lại không dám chứ! Ta tất nhiên sẽ dám chơi cùng tiểu thư đây rồi!
Nói đoạn, hắn quay qua nhìn người đang hầu cạnh mình.

- Người đâu, mau đem giấy bút tới đây!
Kẻ hầu vừa đem tới, hắn liền múa bút như họa.

Nàng nhìn tới ngây ngẩn, không lâu sau bút hạ xuống.

Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén.

- Ta đã viết xong, mời các chủ xem qua!
Nàng nhận lấy tờ giấy, ánh mắt đảo qua vài lượt.

Sau khi xác nhận không có điều gì bất ổn liền ký kết, dù sao bây giờ nàng cũng không còn gì nữa.

Đem đao rạch tay để máu tuôn, nàng nhẹ ấn lên giấy kia.

- Ta sẽ dùng máu cam kết!
Chỉ thấy nam nhân kia vỗ đùi khoái trí, ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.

- Rất tốt, rất tốt! Quả nhiên là người có chí khí!

Nói rồi hắn cũng đem dao rạch tay nhẹ ấn xuống cạnh nàng!
Hai bên cam kết với nhau không ít điều, nhất là khi đối đầu với tổ chức kia.

- Ta nghĩ, Nhã Tịnh cô nương, ta muốn đi cùng nàng! Có vẻ như Ám Vệ đang nhắm tới nàng.

Không biết, ta có thể đi cùng nàng? Tiện cho việc điều tra!
Biết hắn không có ý tốt khi muốn đi cùng nàng, nhưng nàng cũng không có lựa chọn nào khác.

- Vậy, đa tạ các chủ đã đi cùng ta.

Chỉ là, ta nghĩ bây giờ người xuất hiện với thân phận này không ổn cho lắm.

E rằng ta cần người cải trang đôi chút!
- Được, không thành vấn đề!
Thấy hắn sảng khoái đáp ứng, nàng cũng không còn gì nhiều lời.

- Vậy, ngày mai xin người hãy cải trang thành người này, sau đó tới doanh trại gặp ta.

Để thể hiện thành ý, ta có hai bảo ngọc xin dâng cho các chủ!
Nàng vừa nói xong, vừa đem ra hai huyết ngọc.

Vừa nhìn liền thấy có giá trị vô cùng lớn, chỉ thấy hắn vừa nhìn ánh mắt liền dao động.

- Lễ này cũng thật lớn, ta có vẻ như không nhận không được rồi! Đa tạ công chúa!
Chỉ thấy hắn vừa nhận, vai trái nàng liền nhói đau.

Ánh mắt giao nhau, lại chẳng ai nói thêm lời nào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.