Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 165: 165: Ủ Binh




Nếu hoa có nở, nếu trăng có tàn, thì nàng vẫn mãi yêu tiền mà thôi! Ái tình, nam sắc sao? Phù du cả thôi, tâm nàng có tuổi rồi.

Nhìn những chấm đỏ nàng đánh dấu, lưng của nàng sắp gãy rồi, chết tiệt thật, tiếp theo là bẫy rắn độc.

Trên đời này không thiếu gì loài gây hại, có con nọ thì phải có con kia.

Nhưng riêng rắn, trên đời này rắn được sinh ra với nhiệm vụ là thiên địch của chuột, giúp bảo vệ mùa màng cho người dân, nhưng có loài nọ loài kia.

Rắn cũng đâu chỉ ăn mỗi chuột, nó cắn cả người và gây không ít phiền phức đối với thế giới này.

Với những loài như vậy, phải lấy độc trị độc thôi! Đem tới vài con Lửng mật nàng bắt được khi đi du ngoạn năm châu, nàng thích tính cách bố đời của chúng nên đã mang chúng theo mình.

Một kẻ hèn như nàng mà phải làm mấy việc như này, thật mệt mỏi.

- Chúc ngon miệng nhé, bảo bối của ta.

Nhìn những chú lửng mật vui vẻ xé xác những con rắn phía dưới, Nhã Tịnh vô cùng hài lòng.

Nàng là kẻ phản diện với lũ rắn kia, nom cũng thật vui mắt làm sao.

Người tàn ác, quả thực sông rất thảnh thơi.

À! Thật ra cũng không thảnh thơi cho lắm.

Ban đầu nàng nghĩ sẽ chỉ hết tới ba ngày thôi, không nghĩ tới lại mất tận bốn ngày để hoàn thành xonh việc, khi nàng ló đầu ra, tên các chủ kia còn vô cùng vui vẻ khoanh tay nhìn nàng.

- Thế nào rồi? Công việc nhẹ nhàng quá đúng không?
Nhã Tịnh khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng? Bà mẹ ngươi, nhẹ nhàng thì ngươi đi mà làm.

Nhưng nàng đã lấy không ít bạc của hắn, tấm lòng này mới nguôi ngoai vớt vát lại được phần nào.
- Bao giờ các ngươi tính khởi động tấn công?
- Ta đã xem ngày, ngày hai tư tháng này là ngày lành...
- Sủa tiếng người đi.

- Ngày hai tư Hắc các sẽ đi cầu phúc cho tiểu nương gia của chúng, nghe đồn tiểu nương này của tên các chủ kia rất được lòng lão.

Chưa kể nàng ta còn được tham dự vào chuyện của Hắc các.

Lần này nghe đồn nàng ta đã có hài tử của lão các chủ kia, nên hai tư tháng này sẽ đi cầu phúc.

Điều duy nhất nàng tò mò...
- Lão các chủ kia, rốt cuộc hắn bao nhiêu tuổi rồi?
- Nghe thiên hạ đồn, ít nhất là ngoài lục tuần, nhiều nhất là bát tuần.

Ít nhất là ngoài sáu mươi, nhiều nhất là ngoài tám mươi!? Rốt cuộc lão ta có chắc trên đầu lão sẽ không phải là một thảo nguyên xanh chứ? Hoặc là cả một ngôi rừng nguyên sinh cũng có thể.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hắn nở nụ cười.
- Không phải rất thú vị sao? Ta nghe đồn lão luôn tìm kiếm cách để trường sinh, hắn nhắm tới Khánh quốc là vì Quốc bảo các người.

Ta chắc cô đã rõ.

- Ai mà nói trước được gì chứ, nhỡ lão ta thực sự có thể làm như vậy thì sao? Mở ra tương lai mới! Nhân loại sẽ trường tồn và hủy diệt nơi đây.

- Sao nhìn ngươi giống như mấy kẻ muốn phá hủy thế giới này vậy?
- Ngươi an tâm, vàng bạc của ta còn ở nơi đây, còn giàu là ta còn chưa muốn hủy diệt thế giới này đâu, chờ nghèo rồi tính sau.

Hắn thật không hiểu nữ nhân trươc mắt mạch não chạy đi đâu, nhưng hắn chắc chắn, suy ngĩ của nàng ta không giống với người thường, đúng là khiến ngươi ta không thể nào mà nắm bắt được.

Giờ hắn đã hiểu, tại sao tên đó lại yêu thích nàng như vậy rồi, thật là thú vị.

Chờ tới ngày hai tư, canh Mão đi qua, Nhã Tịnh nấp trong tường thành nhìn đám người mặc đồ đen kéo đoàn đi với nhau lòng thầm nghĩ, bản thân bọn chúng đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, vậy mà vẫn đi cầu phúc, xin lễ bái.

Có tác dụng sao? Nếu không, sao còn phải màu mè thế chứ, đúng là không nên dạy kẻ giàu tiêu tiền.

Nghèo như nàng, thật sự không hiểu.

Sau khi thấy bọn chúng rời đi, nàng đã rời lại ngày chiếm thành, bởi vì chúng vừa đi, nếu công thành ngay thì rất có khả năng chúng sẽ mau chóng trở lại, nên là nàng đã rời thêm một tuần, ba mốt tháng này.


Đầu tháng sẽ lập tức công thành, bọn họ đều đã ấn định ngày cùng nàng.

Lúc này binh lính mới bắt đầu chậm chạp tập kết thành các nhóm nhỏ.

Nhã Tịnh phe phấy quạt lười biếng nằm trên ghế nhìn đám nam nhân phía dưới cởi áo luyện tập.

Không cần xem khuân mặt, nhìn đống cơ bắp rắn chắc kia, cảnh tượng cũng thật vui mắt.

Nàng khẽ cười tay với một quả nho cho vào miệng, sống lâu mới thấy thế giới này còn nhiều điều tươi đẹp.

Nàng nhìn bầu trời trong xanh, nốt chiến trận này thôi, nàng có thể tự do đi dạo quanh thế giới này cùng tiểu Bảo, A Hoa và Diễm An rồi.

Nhã Tịnh vui vẻ hạnh phúc nghĩ tới ngày tháng sắp đến kia, quả thực khiến người ta mong chờ.
Phía bên Khánh Quốc, tiểu Bảo sau khi tới Khánh quốc đã được nàng đổi tên thành Nhã Quang Minh, mong muốn hắn có được cuộc sống ngập tràn ánh sáng, quang minh lỗi lạc.

Sau đó liền phủi đít tiếp tục đi bụi.

Nhã Quang Minh không thích bản thân quá mập mạp, nhìn đám kho trước mắt, hắn không có cảm giác muốn ăn lắm.

Chỉ là, mẫu thân đại nhân muốn hắn trắng trẻo mập mạp, để mẫu thân bẹo má cho vui.

Hắn ít khi gặp mẫu thân, nhưng hắn luôn ghi nhớ dáng vẻ của nàng, một đầu tóc bạc, bộ dáng tùy ý.

Nụ cười của nàng lúc nào cũng thiếu đứng đắn, nhưng là một khi vào việc, dù nàng không muốn làm nưng vẫn thập phần nghiêm túc.

Mẫu thân hắn từng nói, “Nếu ngay cả một việc nhỏ con cũng không thể hoàn thành tốt, vậy thì không bao giờ con có thể hoàn thành sự lớn.” Sống trong sự dạy dỗ của nàng, Nhã Quang Minh mỗi ngày đầu đọc sách, xuống đường tiếp xúc với người dân, tìm ra giải pháp giúp đỡ những người dân gặp khó khăn.
Sau đó Nhã Quang Minh thi trạng nguyên, cũng như bao tú tài khác, hắn đỗ đầu bảng, trở thành Tam phẩm thị lang trẻ nhất, sau khi Nhã Tịnh quy y.

Để tránh nghị luận, hắn mỗi ngày đều trau dồi thêm nhiều kỹ năng quản lý.


Vì tuổi hắn còn quá nhỏ, vậy nên ngay cả trong triều cũng có không ít kẻ ghét hắn.

Nhưng hắn không bận tâm, mẫu thân nói rằng hãy cứ sống vì mình, tâm một đường thẳng, lý tự ngay.

Chỉ cần không làm trái lương tâm và đạo đức là được.

Chưa kể hắn còn hai vị cô cô.
Vừa nói xong hắn liền nhìn qua cửa sổ, đúng lúc Diếm An và A Hoa ngó đầu vào.

- Đã dùng bữa xong chưa? Con còn bận không? Chúng ta đi thả diều đi! Con còn nhỏ, học nhiều quá không tốt đâu! Để ta dạy con bẻ khóa.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ kia, Tiểu Bảo khẽ lắc đầu.

Không biết mẫu thân nếu biết hai vị cô cô còn ở đây không biết có tức giận hay không.

Nhưng khi người quy y, hai vị cô cô không nghe lời người dặn mà ở lại đây, họ nói rằng không muốn để con một mình.
Nhưng, yên ả nào đâu thể kéo dài? Đêm đó trời đổ cơn mưa, gió đêm buốt giá.

Phủ Nhã Tam Văn, một hồi gió tanh mưa máu nổ ra.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.