Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 174: 174: Xuất Binh




Nhã Tịnh vốn chẳng hi vọng cuộc chiến này cho lắm, nhưng nó vẫn phải bắt buộc diễn ra.

Nàng không tránh được cũng không chạy được, cuộc sống vốn dĩ tàn nhẫn như vậy.

Thấy tên cai đội thổ binh nhỏ con xung phong, chúng cũng quá coi thường nàng rồi.

Nhấp môi một ngụm rượu, Nhã Tịnh nhìn đám lính bộ binh phía dưới, vừa chạy tới liền bước vào hố bom nàng cho người sắp đặt từ trước.

Binh lính thoáng chốc đã giảm đi một phần.
Tuy rằng chiêu này của nàng hơi hèn, nhưng trong chiến tranh, lịch sử sẽ được kẻ thắng viết ra.

Nàng không nhận mình là người tốt, nàng hèn hạ, không đủ tâm làm một người tốt nên là, nhìn binh lính từ trên tiếp tục phóng tên có đốt thêm lửa, kẻ tiến vẫn tiến, kẻ ngã vẫn ngã nàng cho thả thêm đá tảng.

Nếu ngay cả thành cũng bị chúng công phá thì nàng ở đây cũng quá uổng rồi.

Sao có thể cho chúng dễ dàng...
Tên các chủ Hắc các trong lều nghe thuộc hạ báo về, hắn không có chút ngạc nhiên như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.

Nhìn người bên trong rèm đỏ khuân mặt được đeo mặt nạ được đặc chế che đi nửa dưới khuân mặt tuyệt mỹ, chỉ để lộ ra cặp chân mày rậm sắc bén cùng đôi mắt phượng kẽ rủ.

Làn da hắn trắng bạch như mới từ cõi chết trở về, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Lão ta khẽ cười, bây giờ lão cần chơi với đám trẻ ranh đó trước, lại nhìn vào căn phòng khác có một vài kẻ đang bị trói tại đó, khuân mặt già nua kia thêm phần đắc ý.


Cùng lúc đó, giọng nữ nhân õng ẹo lại vang lên.
- Lão gia, thiếp có nghe bên ngoài báo lại trận đầu này kết quả không khả quan lắm?
Lão ta vừa nghe liền hai mắt phát sáng lên, chỉ thấy nữ nhân kia ánh mắt còn lưu giọt thủy quang, tay vẫn ôm một hình hài nhỏ bé bước vào.
- Nàng sao lại ra đây rồi? Mau vào trong nghỉ ngơi, ta chỉ cho chúng thắng vài trận để nơi lỏng cảnh giác mà thôi, mọi thứ ta đã sắp đặt sẵn rồi.

Nàng yên tâm, những thứ thuộc về chúng ta, nhất định phải trỏe về với chúng ta.

Ta sẽ không để thứ gì thoát khỏi tầm tay, sau này, ta sẽ cho nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Chờ hài nhi chúng ta lớn, nó nhất định sẽ trở thành hoàng đế, nắm trong tay thiên hạ này.

Ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng, để máu ả cúng tế tiệc một tuổi của hài nhi chúng ta.
Nữ nhân kia ghé vào lòng lão ta, ánh mắt ánh lên tia tàn độc,.

Nhất định ả sẽ không tha cho ai cả, một kẻ cũng không.

Chúng sẽ phải quỳ xuống dưới gót chân ả, cầu xin sự sống, sau đó ả sẽ khiến cho chúng sống không bằng chết, đem mau chúng cúng tế cho gia tộc nàng.
Nhã Tịnh lúc này vẫn không hề hay biết gì, nhận được tin thắng cuộc đầu tiên, nàng cảm thấy điều gì quá dễ dnagf đều là lừa đảo.

Chắc hẳn chúng chỉ muốn nàng lơ là, rốt cuộc thứ chúng muốn là gì?
Nhã Tịnh không dám suy đoán bừa, chỉ có thể đem nghi hoặc trong lòng thành thắt chặt phong bị, tránh đi những trường hợp bất ngờ.
Nhưng không lâu sau nàng cũng nhận ra, thế mà chúng lại chơi trò mèo vờn chuột.

Một tháng này chúng luôn đem quân nhỏ đánh lẻ, chưa từng một lần đem lực lượng thật sự tới.

Nhã Tịnh không dám chắc có phải hắn dùng kế kia không liền tung tin ra ngoài rằng kho lương đã bị hỏng, sắp tới sẽ có một nhóm ra ngoài đi nhận và vận chuyển lương thực về phòng.

Nàng biết, lão ta chính là có cái tự tin binh nhiều lính mạnh, quân của hắn đều là tử trung, việc một số kẻ nguyện ý làm vật hi sinh cũng là bình thường nên hắn mới chơi như vậy.

Chơi trên tính mạng binh lính, coi binh lính của mình như cỏ rác.

Tất cả chỉ vì muốn thể hiện cho nàng thấy lão hồ ly đó mạnh thế nào, làm suy yếu lòng quân gây hoang mang cũng như mất cảnh giác.
Một tên cặn bã, chính nàng tuy khốn nạn cũng sẽ không thể bằng lão.

Lão già khốn khiếp ấy, đúng là làm cho nàng ghê tởm dù chưa từng gặp mặt.

Rốt cuộc, hắn muốn gì ngoài tra tấn tinh thần?
Tư Đồ Minh Hạo biết nàng đang có rất nhiều nghi hoặc, thực sự đánh trận chính là tùy cơ ứng biến, cho dù đã có đủ phương án.

Bây giờ họ là những người bị quây, đi ra đánh cũng được thôi, nhưng Nhã Tịnh nói rằng chưa tới lúc.

Ba tháng sau, Nhã Tịnh quyết định chính thân sẽ ra ngoài khiêu chiến, chỉ là điều này lão đã dự bị trước.


Một phát hắn liền cho hơn hai mươi nhất đẳng thủ vệ của hắn toeis, nàng nhìn hai mươi tên sừng sững kia có chút không nói lên lời.

Con mẹ nó, đây không phải là bắt nạt người quá đáng sao? Nhưng nàng nhớ lại ba tháng nay, hình như nàng cũng không có tư cách nói câu đó.

Đúng là đời trêu ngươi nàng, bao nhiêu khó khăn cứ vậy mà tìm nàng tính sổ một lượt sao? Hai mươi nam nhân kia, cơ bắp đầy đủ, to xác bước đi một cái đất khô cũng lún xuống.

Một hai kẻ mạnh như vậy nàng còn chiến được, chứ một tá thì nàng rén.
- Không ấy, chúng ta hẹn ngay khác tái đấu đi?
- Haha, sớm nghe giang hồ đồn đại ngươi là một ddaij tướng oai dũng, hóa ra cũng chỉ là một tiểu cô nương hèn nhát!
- Không cần khích tướng, ngươi nói thật.

Giang hồ đều là làm quá lên thôi, ta nào có thể mạnh mẽ như vậy.
- Bớt nói lại, nếu đã tới đây.

Ta há cho ngươi dễ dàng rời đi!
Hắn vừa nói xong phía sau liền phóng tên lên, nàng sao có thể bị thương? Ai mà biết trong tiễn đó chúng ngâm thứ gì.

Trên chiến trường há có người ngây thơ không giở trò.
Cũng may, binh lính lần này nàng mang theo tuy không quá nhều nhưng đều là tinh nhuệ.

Hai mươi kẻ kia cùng lúc xông lên, nàng khé xoa mũi.

Tay cầm đao to xông tới, huynh đệ à! Nếu ta không về nhớ bảo vệ vàng bạc châu báu của ta thật tốt, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ nhớ quay lại lấy ngân lượng.
Trên thành cao, nam nhân kia tay nắm chặt quạt, nhìn tới nơi xa binh lính đã bắt đầu chiến đấu.

Tiếng giáo vang lên, thân là nữ nhân nhưng lúc nào cũng là nàng xuất trận.

Nàng không cho hán đi theo, hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Nhìn ánh mắt kia, hắn lo lắng nàng sẽ gặp chuyện.


Nhưng...
- Huynh tuyệt đối không thể theo nàng ta.

Ta chỉ có thể để huynh ở đây chơi đùa đôi chút mà thôi, sẽ không để huynh ra trận.

Huynh biết mà, nnagf ta cũng không muốn huynh đi theo.
Nam nhân kia nhìn về nơi xa, môi mỏng mím lại, khó khăn lắm mới thốt lên lời.
- Ngươi biết rõ ta không muốn, tại sao?
- Ban đầu ta rất nghi hoặc, nhưng sau đó ta nhận ra.

Đám Hắc các kia nhắm vào Nhã tiểu thư, chúng bày đủ mưu kế chỉ để khiến nàng đau khổ.

Cho kẻ hái hoa tặc tới nơi nàng tu ý định làm vấy bẩn nàng, sau đó còn bày ra đủ trò ấu trĩ tới thâm sâu.

Ta không biết sao cô nương đó lại khiến cho bọn chúng hận tới vậy, nhưng ta biết.

Nhã Tịnh cô nương nhất định không chạy khỏi cuộc chiến này.

Nơi đây là xào huyệt của chúng, tính nàng ta ương bướng.

Chỉ có thể kéo nàng ta tới đây, dựa vào những thứ ta có.

Hoàn thành ước hẹn với ngươi, bảo vệ nàng ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.