Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 178: 178: Tham Chiến




Nhã Tịnh biết chận chiến này không thể để lâu nữa, dù sao nàng cũng muốn trở về kinh thành càng sớm càng tốt.

Nhìn Nhã Ngọc tiến không được lui không xong khiến nàng nhớ lại ngày đó Ý Hiên cùng A Vệ có bao nhiêu đau khổ, tội chết có thể tha, riêng sống khó mà dung.

Khi nầng lao lên, ngay lập tức một thân hình to lớn đeo mão che mặt xuất hiện đánh bay đường kiếm của nàng.

Nhã Tịnh ăn đau giữ lấy bàn tay, nhìn lên hắn liền ngây người, nàng không chắc hắn có phải là người hay không, nhưng bóng dáng ấy dù có hóa thành tro cũng khiến nàng khó mà tin được.

Tư Đồ Kha Luân ôm lấy Nhã Ngọc phi thân lên tránh khỏi những đao kiếm khác.

Nàng không phục liền phi thân đuổi theo, nam nhân kia vừa thấy cũng vội chạy theo.

Giống như sợ mất đi thứ quý giá nhất đời mình.
Tuy rằng nàng đã tạm thời cho người vây lấy nơi này, nhưng sao có thể quen thuộc bằng kẻ sống nơi này từ bé như Tư Đồ Kha Luân cơ chứ? Hắn nhanh chóng chọn được con đường ổn nhất để đưa Nhã Ngọc về doanh trại báo cáo.

Nhã Tịnh không phục vì đuổi theo chưa kịp hắn nhưng mà nàng biết phía trước kia là doanh trại địch, nàng không thể tiến thêm.

Đành quay về kinh thành, quả thực đám Hắc các đã đang tổ chức tấn công.
- Chủ soái, họ là?
Nhã Tịnh nhìn A Hoa và Diễm An đang đi sau mình, hai người vẫn nắm chặt với tay nàng không buông.
- Đó là bằng hữu của ta, các ngươi mau lui đi.


Chuẩn bị cho trận chiến tiếp.
Vừa nói xong, nàng liền quay qua nhìn A Hoa và Diễm An nhẹ hạ giọng nói.
- A Hoa, Diễm An, những ngày này các người vất vả rồi.

Ta sẽ cho người chuẩn bị phòng riêng cho hai người, hãy về nghỉ ngơi trước.

Chờ ta đánh trận xong sẽ về với các ngươi, yên tâm.
A Hoa không phục nhìn nàng, sao A Hoa có thể tin tưởng người chủ tử đã bỏ nàng lại? Dối trá, lại lừa các nàng có thể ấm êm để thân người chủ tử kia lại đi trước.
- Tiểu thư, việc đó ta đã từng nói rất nhiều với người, sống chết có số.

Ta nguyện cùng người nằm gai nếm mật, tại soa người luôn đẩy chúng ta ra sau?
- Ta không muốn mất thêm các ngươi nữa, A Hoa.

Mong ngươi hiểu cho ta.
- Tiểu thư nghĩ rằng thiếu người chúng ta có thể vui vẻ sao? Tiểu Bảo sẽ hạnh phúc sao?
Nhã Tịnh yên lặng, nàng biết bản thân là một người mẫu thân tồi.
- Đủ rồi, người đi đâu ta theo đó.
Diễm An không nhịn được lên tiếng, nàng cũng đành thuận theo.

Để cho họ cùng nàng đi lên tường thành nhìn xuống dưới, chỉ là vừa lên nàng liền gặp Tư Đồ Minh Hạo đang chỉ đạo binh lính đánh trận.

Thực sự rất an tâm, thật sự không cần nàng.
Chỉ là đúng lúc này, một lão già được một đám binh lính đao to búa lớn khiên trong kiệu vô cùng xa hoa đạp lên máu và xác thịt binh lính đi tới.

Nhã Ngọc cũng đã ngồi cạnh lão ta, tay vẫn bế hài nhi của nàng ta.

Đứa bé cũng đã khá lớn rồi, rất mụ mẫm.

Đây là lần đầu nàng được diện kiến Boss lớn, lão ta quả thực đã khá lớn tuổi.
Ánh mắt đã tèm nhèm, khuân mặt tràn ngập nét già nua tới mức nàng sợ hắn chỉ cần chờ thêm ngọn gió khéo cũng nghẻo mất.

Rốt cuộc làm sao lão ta lại có thể có nhi tử với cái thân xác ấy? Điều nàng tò mò khi gặp lão lại càng tăng lên, sự tò mò vô hạn khiến chút nữa nàng đã bật thốt chúng ra miệng rồi, vẫn may nàng có thể kìm lại được.

Không thì đang tình hình chiến tranh căng thẳng như vậy, không hợp lẽ thường lắm.
- Ta đã nghe danh ngươi từ lâu, thì ra cũng chỉ là một kẻ tầm thường.
Lão già kia lên tiếng, Nhã Tịnh nhìn xung quanh rồi nhìn tới Tư Đồ Minh Hạo liền khẩy khẩy hắn.
- Nghe chưa, lão ta nói ngươi đấy.
Hắc lão gia có chút cạn lời, lão tuy đã từng gặp nhiều người, người như nàng ta cũng từng gặp.

Nhưng mỗi lần gặp ai cũng khiến lão cạn lời, thật khiến lão tò mò rốt cuộc não của chúng được cấu tạo như nào?

- Lâm gia ta từng thấy rất nhiều kẻ trẻ người non dạ thần kinh có vấn đề như ngươi, vậy nhưng ngươi vẫn đặc biệt hơn chúng, không vô dụng.
Nhã Tịnh có chút nhột, hình như lão già đó đang ám chỉ nàng? Nhưng còn lâu nàng mới nhận cái nồi này, lại lôi Tư Đồ Minh Hạo ra.
- Này, ngươi lên tiếng đi chứ, lão nói mạch não ngươi có vấn đề kìa.
- Ta không nói hắn, ta nói ngươi.

Nhã Tịnh hay còn từng là Khánh Chi công chúa.
Cuối cùng lão ta vẫn không nhịn được lên tiếng, nàng xoay qua nhìn lão già phía dưới.

Lôi con cái người ta ra nói thì mấy nết quá.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Bên trong kho báu của ta có một mũ nạm bằng mã não xanh, hôm nào đó ta sẽ tới mộ người thắp hương để tặng cho tiền bối nhé, vị phu nhân bên cạnh hẳn sẽ vui lắm đó.

Dù sao, Các chủ Hắc các thế hệ tiếp theo không biết sẽ có hay không, mà dù có cũng chẳng chắc họ gì.
Nàng phe phẩy quạt, giọng điệu vừa châm chọc vừa lười biếng vạn phần.

Lão ta nghe vậy liền đem mặt.
- Đúng là con nít ranh, người đâu.

Lên!
Không biết từ đâu rất nhiều binh lính vây kín thành, người nhiều vô cùng.

thậm chí còn nhiều hơn quân lính của nàng cùng Tư Đồ Minh Hạo cộng lai.

Quả thực, nếu không phải lão ta đã tính trước tới ngày này nàng cũng hoài nghi là lão ta muốn san phẳng thế giới này.

Má ơi, tích nhiều binh vậy làm chi? Lão ta tính ra biển tìm thuốc trường sinh chắc.
Nàng chẳng chút lo lắng nhìn xuống binh lính bên dưới, nhưng A Hoa và Diễm An sắp gấp phát khóc rồi.
- Chủ tử, người mau rời khỏi thành, chúng ta sẽ mở đường máu cho người.

Nhã Tịnh chỉ có thể thở dài, xoa đầu hai tiểu nha đầu trước mắt.
- Các ngươi không cần lo, việc này không liên quan tới hai người.
- Tiểu thư...
Nhã Tịnh chỉ cười, khi hai người chưa kịp làm gì.

Nhã Tịnh đã nhảy từ trên thành xuống, đạp lên hai tên địch làm đệm thịt, đem kiếm chĩa thằng kiếm vào Nhã Ngọc khiêu chiến.
- Nhã Ngọc ta và ngươi có rất nhiều thù hận, vậy để hôm nay chúng ta kết thúc đi.
Nhã Ngọc nhìn nàng nhếch môi lắc đầu, nàng ta đầy ý vị nhìn nàng nói.
- Nếu ngươi có thể thắng hắn.
Nàng ta vừa nói xong, nam nhân đeo Mão che mặt lại xuất hiện, hắn nồng nặc mùi tử khí.

Nàng nhíu mày, thuật rối gỗ bằng người.

Lão ta quả thực mất nhân tính, uổng cho Tư Đồ Kha Luân một lòng bảo vệ hắn.

Với nàng chúng sinh bình đẳng, để nàng tiễn hắn đoạn đường cuối vậy.
Đem kiếm lên chĩa vào phía hắn, nàng chưa kịp tiến lên, hai bóng một đen một lam đã lao đi trước nàng.

Trong lúc họ lao lên còn nói với nàng rằng.
- Lần này hãy để chúng ta tiêu diệt hắn, chúng ta có thù riêng.
Nhã Tịnh ôm mặt, hai bóng này quen quá..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.