Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 179: 179: Thâm Sâu




Tuy rằng nhìn quen nhưng mà hai người kia đã hăng hái như vậy, nàng cũng không cản.

Đem kiếm tiến tới Nhã Ngọc, trên đường nàng đi, bất cứ kẻ nào dám lao ra đều bị quân của nàng giữ chân và tiêu diệt.

Nhã Ngọc biết bản thân chắc chắn phải nghênh chiến liền lấy kiếm phi tới.

Nhưng nàng ta chỉ là một nữ tử liễu yếu đào tơ, mãi sau mới chuyển sang võ thuật.

Căn bản sẽ không mạnh bằng nàng, nhưng nàng ta được cái hèn y như nàng.

Đúng là tỷ muội một nhà, nàng đem mắt nhìn nàng ta tung một đống thuốc bột về phía nàng có chút cạn lời.
May mắn, trước lúc đi nàng đã uống giải vạn độc đan do Ngũ Độc tặng rồi, nên tạm thời, dù là dược tính nào cũng vô dụng với nàng.

Chỉ là nhìn đứa bé vang ên tiếng khóc như cảm nhận được mẫu thân mình gặp nguy, ngay phút mà mũi kiếm của nàng sắp xuyên tới ngực nàng ta liền dừng lại.

Nhã Ngọc thấy như vậy liền vung kiếm cắm tới nàng, may mắn nàng nhanh chóng tránh được chỗ hiểm nhưng vẫn bị thương.

Nắm lấy thanh kiếm kia, nàng hai mắt đỏ ngầu, nở một nụ cười.
- Coi như ta trả ngươi một phần nợ, nhưng ta tuyệt không thể tha cho ngươi.

Ta sẽ không xin ngươi thứ lỗi, kiếp này hay kiếp sau, vĩnh viễn đừng có mối quan hệ nào.
Nàng vừa dứt lời, kiếm vung lên.

Nhã Tịnh nhân lúc Nhã Ngọc vung chân lên muốn đạp nàng ra, chịu đau đớn do thanh kiếm trong người dịch chuyển vẫn đem kiếm trên tay đâm vào đùi nàng ta.


Nhã Ngọc quỳ xuống, nín nhịn đau đớn.

Việc này, đau đớn này không bằng nhìn thấy mẫu thân mình yêu thương mất đi, không đau đớn bẳng lúc nàng ta ở thanh lâu chịu qua bao nhiêu vũ nhục, khong bằn những ngày bọn chúng đánh đập, chơi đùa, bỡn cợt trên nàng ta.

Không là gì cả, đều là do con tiện nhân trước mắt.

Giết nàng ta, giết nàng ta! Từng câu nói cứ văng vẳng vẳng bên tai nàng ta.
Nhã Tịnh nhìn thấy, trên cổ nàng ta bắt đầu nôi gân đen, ánh mắt cũng trở nên dữ dằn hơn, móng tay chuyển đen như tụ máu, đây chắc không phải thế giới zombie đâu nhỉ? Nàng tự vấn, nhưng sau khi nàng ta biến đổi sức mạnh công kích cũng tăng lên.

Nhã Tịnh để ý vết thương nàng ta có một số thứ trắng trắng vươn xúc tu ra ngoài.

Kiểu này chắc trong một tuần nàng không dám ăn mực nướng quá.

Nhưng nhờ đó nàng mới phát hiện ra.

Nàng ta trúng cổ độc.

Không, nếu để cổ ăn vào máu thịt như vậy.

Trừ khi nàng ta nuôi cổ trong người, và loài cổ này rất quen thuộc.

Nàng nhớ đã xem qua cuốn sách đó từ thư phòng của Lang Minh Triết.

Loài cổ này rất khó kiếm, đã tuyệt diệt từ trăm năm trước không ngờ vẫn còn.

Người được chọn nuôi cổ phải có nhiều oán niệm trong lòng, một thân nội tâm đen tối.

Đồng thời phải thường xuyên hút máu trẻ sơ sinh, hut tới cạn kiệt máu để nuôi cổ, ngược lại máu của người nuôi cổ sẽ có tác dụng bồi bổ những người nội thương, bệnh lạ.

Giúp người già lớn tuổi kéo thêm tuổi thọ.

Nhã Tịnh có vẻ đã hiểu tại sao nàng ta được lão già kia nuôi rồi.

Cũng hiểu tại sao nàng ta cho lão mọc sừng mà lão vẫn vui rồi.
Nhưng, người nuôi cổ này sẽ phải đau đớn vô cùng, các cơ quan nội tạng sẽ theo lần rút máu mà suy yếu.

Vị giác cũng sẽ bị mất đi, như vậy sống trên đời còn gì vui vẻ chứ, nhìn nàng ta điên cuồng tấn công mình.

nàng biết, dù có trùng cổ tăng sức chiến đấu, nàng ta vẫn chưa phải đối thủ của nàng.

Nhã Ngọc vung tay, quyền cước âm hiểm vô cùng, chỉ cần trúng chiêu đó đều là chỗ hiểm nên nàng phải cẩn trọng.
Nhưng trời đất trêu ngươi, vậy mà lão già kia thấy Nhã Ngọc llaam vào thế bí liền ném con của nàng ta qua.


Nhã Ngọc vừa nhận lấy liền một ngụm cắn vào cổ đứa bé, nàng không kịp trở tay đành vội chạy tới tấn công.

Nhưng nàng ta không bận tâm, đem binh khí tấn công nàng.

Đứa bé gào thét lên khóc lóc thảm thương rồi dần im lặng.

Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà nàng ta nguyện ý cắn chết con mình.
Nhã Tịnh đã hoàn toàn tuyệt vọng, đem hết sức mình lao tới giao chiến với nàng ta.

Hai người đánh tại nơi nào, nơi đó thành bình địa, đất cát cưới nền cũng trở nên vỡ vụn như mới có trâu cầy qua.

Cây cối đổ rạp, cây thì bật gốc, cây thì vỡ vụn.

Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng quyền cước va chạm.
Ba nam nhân bên kia cũng không khá hơn, ba kẻ đánh nhau không hề nề hà.

Không có một chút lơ là, hai bên trạng thái quá căng thẳng binh lính cũng không dám lại gần.

Bọn họ dù có cố gắng chiến đấu cũng không thể bằng bên nàng.

Nhã Tịnh khi này đã mình đầm đìa máu, nàng ta cũng không hơn.

Nếu cứ như vậy thì không biết khi nào mới có thể kết thúc, Nhã Tịnh cũng đã đoán ra phần nào yếu điểm của Nhã Ngọc.

Nàng biết bản thân sắp kiệt sức, thời gian qua mau, khói bụi mù mịt cũng đã là rạng sáng ngày thứ hai rồi.

Tấn công với cường độ lớn, nơi các vết thương máu vẫn thi nhau túa ra.

Nhìn nàng ta cũng đã ra sát chiêu phóng tới, ánh mắt nàng dần mờ đi vì máu chảy vào cũng không thể chùn bước lúc này.


Nàng nhảy lên, đỡ lấy đường kiếm kia, xoay kiếm cọ sát với lưỡi kiếm của nàng ta.

Tung một nhát xuyên trúng trái tim, nơi nàng ta cất giữ trùng mẹ.

Nhã Ngọc gục trên thanh kiếm của nàng, Nhã Tịnh bật cười.

Bây giờ nàng thật sự là một kẻ diệt môn đúng nghĩa...
A Hoa và Diễm An ngay lập tức chạy tới đỡ nàng, nàng đưa tay ý bảo hai người dừng lại đôi chút.

Nhìn lão già Hắc các đang được thủ vệ vây quanh dâng máu cho lão mà nàng muốn xông lên thêm lần nữa.

Nhưng Tư Đồ Minh Hạo sao có thể để nàng liều mạng như vậy, hắn đã lao lên muốn giết lão rồi.
Nhưng nàng cũng hiểu, hắn cần phải có danh với người dân.

Lại nhìn qua ba nam nhân kia cũng không khá khẩm hơn, nàng có thể hiểu có lẽ Dạ Nguyệt Tu Kiệt lúc đó chưa chết hẳn.

Có lẽ hắn đã uống máu của Nhã Ngọc để kéo lại hơi tàn, sau đó bị thuật luyện rối điều khiển.

Hẳn thứ lão già kia muốn không còn là yên lặng hoạt động nữa, muốn ngang nhiên để Dạ Nguyệt Tu Kiệt lên ngôi, hắn sẽ buông mành nhiếp chính.

Một đời khiến Dạ Nguyệt Tu Kiệt làm con rối quyền lực.

Quả là thâm sâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.