-"Đại ca có thể nghe ta nói hết hay không?"
Nàng cười cười tên mập đó xét thấy dù sao trong sơn trang đã bớt kha khá việc đành gật đầu, hắn muốn xem tên xấu xí trước mặt có thể nói được gì.
Nàng hắng giọng, dù sao nàng lúc trước cũng không có tài gì ngoài diễn xuất, ca hát và bốc phét liền hai mắt ứa lệ.
-"Thân tiểu đệ là nam nhân ai mà không ôm trí lớn? Lúc trước đệ muốn ôm mộng làm quan sai, nhưng đáng tiếc cho thân thể yếu ớt nên không được nhận, sau đó có một năm quan huyện mới lên thay.
Hắn ta tham ô, hại dân khiến ta đây không kìm lòng được ghét bỏ.
Thật muốn giết hắn, chỉ tiếc ta đây có lòng không có sức, đành chịu tủi nhục nhìn dân chúng bị áp bức.
Không ngờ tới, có một ngày Dạ Nguyệt Sơn Trang xuất hiện đã khiến tên tham quan đó bị lộ ra, không lâu sau liền bị triều đình bắt giữ.
Ta đây từ đó mỗi ngày đều luyện tập mỗi ngày, mong một ngày có thể tới đây góp sức cho sơn trại.
Để trả phần ơn nghĩa đấy!"
Tên mập kinh ngạc nhìn tên nam nhân gầy còm yếu ớt trước mặt, không ngờ tới phía trong một thân thể yếu ớt kia lại có một ý chí lớn tới vậy.
-"Được rồi, ngươi hãy chờ một lát, ta báo cho thống lĩnh.
Còn ngươi có được nhận hay không hoàn toàn do duyên phận!"
-"Được, vậy trăm sự nhờ đại ca!"
Nàng thu hồi lại ánh mắt ướt át thay vào đó là ánh mắt quyết tâm kèm theo chút tinh quang.
Đó là hi vọng, tên mập kia có vẻ rất hài lòng với nàng liền gật đầu.
-"Được, ngươi cứ an tâm!"
Nhìn bóng hắn bước vào trong nàng chỉ đành ngồi một góc.
Nữ nhân này cao mét bảy, nói thấp trong giới cổ đại này cũng không tính thấp, chỉ là trước kia không được ăn ngon uống tốt chỉ thành gầy gò còn luyện thêm võ nên khá rắn chắc.
Nàng chờ từ chiều tới đêm vẫn không có ai ra, tên mập kia cũng không trở lại.
Hẳn là đang thử lòng nàng, cũng may nàng có chút bánh ở trong tay nải.
Hai bên giằng có tới ngày thứ 4, sáng hôm ấy Nhã Tịnh đang gật gù trước cổng.
Đồ ăn trong tay nải cũng hết từ sáng hôm qua, qua một ngày không ăn nàng cũng đói tới sắp cuồng rồi, may mắn thân thể này rèn luyện tốt nên vẫn vững.
Tên mập kia đi ra ẩn ẩn nàng, nàng vội tỉnh táo đứng dậy, tên mập kia mặt vừa mới nghiêm túc liền mỉm cười.
-"Chúc mừng ngươi đã được nhận vào doanh trại, xíu nữa sẽ có người ra đưa ngươi vào làm quen và quanh quẩn giao việc cho ngươi.
Nhớ kỹ, ta là Nhị Bạch sau này đều là huynh đệ trong doanh rồi!"
-"Đa tạ Nhị Bạch huynh!"
Nàng vừa nói xong quả nhiên có một vị huynh đệ cường tráng đi ra, vừa ra tới nơi thấy nàng liền gật đầu.
-"Ngươi là Hào Kiện?"
Nàng vội gật đầu, người đó thấy nàng như vậy liền cười vỗ vai.
-"Không cần căng thẳng, ta là Tu La, sau này đều là huynh đệ rồi.
Nhìn ngươi chưa tới nhị thập vậy mà đã mang trí lớn, con người lại kiên trì ta đây rất thích, sau này liền theo ta đi! Gọi ta là Tu La huynh! Đi, ta dẫn đệ đi thăm quan và nhận phòng nghỉ!"
-"Đa tạ Tu La huynh!"
Tu La gật đầu hài lòng nhìn qua Nhị Bạch nói.
-"Hôm nay ta có việc, tối nay hẹn huynh uống rượu nhé Nhị Bạch, không say không về.
Chúng ta kết nạp thêm vị huynh đệ mới!"
-"Được!"
Nhị Bạch hào sảng đáp lại, nàng chỉ có thể đi theo sau Tu La huynh ngắm nhìn nơi đây!
Quả thực Nguyệt Dạ Sơn Trang là một nơi phi thường xinh đẹp, nơi tập luyện ra nơi tập luyện.
Có sân bắn cung, có võ đài, có chỗ để luyện cưỡi ngựa, lại có nơi đúc binh khí.
Người ở nơi này tùy vào tài năng mà được chia thành các quân khác nhau, cùng cách luyện võ và công việc khác nhau.
Mỗi đầu quân đều có một thống lĩnh, mỗi thống lĩnh có 1 phó thống lĩnh.
Nhóm võ có một người quản, nghe đồn là Phó Quân Thống lĩnh của Dạ Nguyệt Sơn Trang, nhóm đúc binh khí do Phó Binh Thống Lĩnh quản.
Người đứng đầu sẽ được gọi là Trang chủ, ông ấy có một người con trai là Dạ Nguyệt Tu Kiệt gọi là thiếu chủ.
Nghe đồn hắn vừa yêu nghiệt lại văn võ song toàn.
Trí tuệ hơn người, nếu đây là tiểu thuyết, hắn không phải nam chính cũng là nam phụ si tình! Nàng thầm nhủ trong lòng.
Nơi đây có suối nước nóng, nhưng chỉ dành cho các phó thống lĩnh trở lên, nơi ăn cũng chia ra như vậy.
Chỉ là nhà ăn cũng khá xịn, nói chung là đủ cho nàng có một cuộc sống bình phàm, vừa đủ cho nàng trốn tên kia.
Chỉ rắc rối là mỗi lần tới kinh nguyệt thôi! Mà đồ ở đây đều là vải bố màu đen, sẽ không ai nhìn ra đâu nhỉ? Hoặc nàng cứ mỗi ngày tới tháng đều xin ra ngoài làm nhiệm vụ là được! Phi thường hoàn mỹ!
Nhưng cái nàng không ngờ....
Khi nàng được giao việc lại là một tên tiểu nô tài nhỏ, chỉ chạy việc linh tinh cho thiếu chủ.
Nàng biết nàng gầy gò, nhưng nàng không đáng tin như vậy hay sao? Chậc, nàng đành ngậm ngùi gật đầu, thôi vậy.
Từ từ sau này cống hiến nàng có thể lên chức rồi, chứ bây giờ không nghe mà đòi thách đấu ngay lộ ra mạnh mẽ sẽ bị chú ý nhiều hơn.
Thân phận vì vậy sẽ càng dễ bị chú ý, vị huynh đệ Tu La kia còn tưởng làm được thêm việc tốt mà phi thường vui vẻ nói muốn tốt cho nàng.
Suy cho cùng, nên cảm ơn vẫn là nên cảm ơn.
Từ canh tư hôm sau nàng đã phải thức dậy, sớm hôm nay nàng phụ trách quét dọn sân trước viện của Thiếu chủ.
Nàng đang quét dọn liền thấy cửa phòng mở ra, nàng lập tức xoay người thấy nam nhân tuấn mỹ mang tư thái trưởng thành trước mắt.
Qua đánh giá có lẽ hắn mới chỉ tầm hai mươi, vậy mà lại có tài và nhiều người kính nể như vậy...không tồi! Nàng điềm tĩnh thu lại ánh mắt cúi đầu hành lễ.
-"Thiếu chủ hảo!"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng gật đầu sau đó lại dừng ở chỗ nàng.
-"Ngươi là người mới sao?"
Quả không hổ được người kính trọng, hắn luôn để ý người của mình như vậy sao?
-"Dạ đúng, nô tài vừa mới được nhận vào đây, giờ sẽ là nô tài theo hầu người!"
-"Ta rất ghét những kẻ nói dối, vết mực của ngươi bị lem rồi.
Ngươi một là lau mặt rồi nói chuyện với ta, hai ngươi sẽ bị đuổi khỏi đây!"
Trong lòng nàng chợt lạnh, hẳn hắn sẽ không xem nàng như một tên gián điệp đấy chứ? Nàng vội lau mặt quỳ xuống chân hắn, bắt đầu tiếp tục diễn.
-"Thiếu chủ tha mạng, tiểu nhân nghe đồn tại đây chỉ thu nạp những người cao lớn khỏe mạnh, tiểu nhân không cao lớn, khuân mặt lại thanh tú giống nữ nhân nên đành vẽ thêm vết bớt trên mặt trở thành kẻ xấu xí mong được nhận vào đây."
-"Ra là vậy, ngươi làm người thường không muốn, sao lại cố chấp vào đây?"
-"Bẩm thiếu chủ, không giấu gì ngài.
Tiểu nhân đã từng kể chuyện này cho Tu La huynh, giờ sẽ bẩm lại cho ngài."
Sau đó nàng kể lại câu chuyện mà bản thân bịa ra trước kia, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe xong chỉ gật đầu nói được rồi.
Sau đó nàng vẫn xin hắn để nàng đem theo vết bớt, như vậy ở trong doanh trại mới không ai cười nhạo nàng.
Hắn cũng đã đồng ý, chỉ là nàng biết, tất cả chỉ là đang thử thách nàng.
Sự việc bây giờ mới bắt đầu.
Nàng hiểu sao bọn họ lại ném nàng tới đây làm tạp dịch.
Tại đây người được tin tưởng thông minh lại nhạy bén chỉ có thể là thiếu chủ, bọn họ cho nàng hầu hạ tên này chính là muốn nàng có ý xấu thì mau lộ diện.
Chỉ tiếc, nàng muốn an phận làm sơn tặc mà thôi!
Bên phía nam nhân kia vẫn không tìm thấy nàng dù ngày qua ngày liền muốn đem người tới phủ Tướng Quân hỏi chuyện, có vẻ như Tướng Quân biết sớm muộn cũng có chuyện này liền muốn phái người đi vừa tìm vừa ám sát nàng, như vậy may ra mới có thể ăn nói rõ ràng.
Mà con người nào đó vẫn vô tâm vô phế không biết, rất vui vẻ làm một kẻ khác người.