Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 97: Chương 97




Nhã Tịnh tỉnh lại, bên người đã không còn ai.

Nơi tay nặng nề, Nhã Tịnh nhìn xuống.

Thì ra Lang Minh Triết đang ôm lấy tay nàng, Nhã Tịnh ngửa đầu ra sau, đúng là nàng đang mơ rồi.

Điều cuối cùng nàng nhớ tới, chính là Lang Minh Triết cùng Tư Hạ bái đường thành thân.

Trước mặt nàng, bọn họ ngạo nghễ vô cùng.

Nhã Tịnh có chút mệt mỏi, tại sao nàng đã bị hành hạ tới mức này rồi vẫn không ai tha cho nàng chứ.

Nhã Tịnh mái tóc đã bạc trắng, nàng cũng không quá bất ngờ.

Chậc, thật giống mấy quyển tiểu thuyết nhỉ, trải qua đau khổ, mái tóc qua một đêm biến bạc.

Sau đó đau lòng rời khỏi nơi này, tới thâm sơn cùng cốc luyện tuyệt thế võ công.

Sau đó trở lại đây, trả thù! Nhưng, Nhã Tịnh biết.

Giữa nàng và Lang Minh Triết nào có thù mà trả, Nhã Tịnh thở dài.

Có lẽ vì nằm lâu, cả người nàng đau nhức tỉnh lại.

- Nàng tỉnh rồi?
Lang Minh Triết nhận ra tiếng động liền bật dậy, Nhã Tịnh đã hôn mê một tuần rồi.

Đám người kia nói, nếu nàng hôm nay còn không tỉnh nàng sẽ mãi mãi ngủ như vậy.

Lang Minh Triết vì sợ hai mất đi nàng, mỗi ngày đều đem công việc tới canh chừng nàng.

Cuối cùng nàng cũng tỉnh, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng.

Lang Minh Triết chỉ có thể trốn tránh cúi đầu, Nhã Tịnh thở dài.

- Bệ hạ, ta chỉ là thứ nữ của tội thần, Không xứng với danh phận người cho.

Ta hoàn trả lại cho người phượng ấn, cũng sẽ không rời khỏi đây.


Người cho ta một chức quan tạm nào cũng được, nhưng đừng để ta thấy người và Tư Hạ công chúa nữa được không? Ta đã từng yêu người, từng có nhiều giới hạn.

Nhưng người hết lần này tới lần khác, chạm tới giới hạn của ta.

Gọi tên vua, đó là đại tội.

Vậy mà người cũng không trách phạt ta, với người như vậy là đại ân.

Nhưng đối với ta, đó lại chính là trừng phạt.

Xin người, nếu không để ta trong lòng thì đừng xem ta như bảo bối mà cưng chiều.

Ta sẽ phát điên mất!
Lang Minh Triết đưa tay giữ lấy môi nàng, hắn không có can đảm nghe nàng nói thêm.

Nhã Tịnh muốn nhấc chân lên, "cạch" tiếng sợi dây xích sắt.

Lang Minh Triết, hắn điên rồi!
- Vì nàng mới tỉnh lại, không nên nói nhiều.

Đã vậy nàng còn hay chạy linh tinh, ta không thể không giám sát.

Nàng yên tâm, ta đã cho lớp vải mỏng ở đó, sẽ không đau đâu!
Nhã Tịnh tuyệt vọng rồi, đúng là, nàng chẳng được cái tích sự gì.

- Tha cho ta đi, van xin người!
- Đừng nghĩ đi khỏi, ta nói cho nàng hay.

Nàng đang nhiễm cổ trùng, thời gian phát bệnh chưa tới.

Nhưng bởi vì ngày đó, lúc uống trà nàng tự sát, thôi thúc trùng độc phát tác.

Thật muốn làm ta phát điên mà, nhưng nàng yên tâm.

Ta đã cho toàn bộ ngự y tìm cách cứu nàng, nhất định.

Nếu nàng còn sợ chết như ngày đó, nàng nên hiểu.


Bây giờ, cách nàng sống duy nhất chính là ở lại cạnh ta.

Nhã Tịnh yên lặng, mẹ nó! Hình như nàng xuyên tiểu thuyết thì phải! Phi, phi! Sao có thể có những tình tiết máu chó như vậy? Nếu vậy, nàng cũng đếch dám chết đâu.

Mà cái đệch, rốt cuộc ai cầm giây giật đằng sau? Để nàng dính combo đau khổ này, nếu có thể.

Nhất định nàng sẽ vặt họng người đó!
- Ta uống trà tự sát hồi nào? Ta hôm đó mặc gì, người cũng đã thấy.

Người cũng vác ta lên như vậy, còn không rõ hay sao?
Lang Minh Triết yên lặng, hắn không nói.

Nhã Tịnh khẽ cười, lại là sự yên lặng này.

Giống như ngày đó, nàng cũng được hắn chiều chuộng như vậy.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, Nhã Tịnh nhất định sẽ không phụ lòng hắn.

- Hoàng thượng, người nên về nghỉ ngơi đi.

Ta chạy cũng không được nữa rồi!
Nàng mệt mỏi nằm nghỉ, Lang Minh Triết cũng rời đi.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Nhã Tịnh thở dài.

- A Hoa! A Hoa!
Nàng gọi lớn, không thấy A Hoa bước vào.

Nhã Tịnh không thể ngồi dậy, chỉ có thể dùng hết sức gào lên.

- Người đâu!
Một nha hoàn bước vào, nhìn nàng ta rất lạ.

Nhã Tịnh nhíu mày, sau đó nàng lại thở dài.

- Ngươi được Hoàng thượng phái tới?

- Bẩm Hoàng hậu, đúng là như vậy! Người nói, A Hoa sẽ trở về đúng phận sự trước kia.

Sau này sẽ là ta đi cùng người!
Lang Minh Triết, người cũng đủ tàn nhẫn.

Ngay cả A Hoa cũng cướp của ta rồi, haha! Thật nực cười.

Nhã Tịnh chẳng biết bản thân nên có biểu cảm gì mới phù hợp.

- Ngươi tên gì?
- Nô tì là Tiểu Tuệ!
- Tiểu Tuệ, ngươi lại đây! Đỡ ta dậy, ta muốn ngồi!
Tiểu Tuệ tiến lại, Nhã Tịnh dựa theo tay nàng ta.

Quả nhiên, có vết chai các ngón.

Hẳn là luyện võ rất lâu, ít nhất cũng hạng cao thủ.

- Ngươi gọi A Vệ tới đây giúp ta, ta có chuyện muốn nói với hắn!
- Bẩm Hoàng hậu, A Vệ đã được Hoàng thượng cho ra biên cương canh giữ cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt phó tướng rồi ạ!
Wao, đúng là muốn triệt đường sống của nàng nhỉ? Bẻ gần gãy hết cánh của nàng rồi!
- Được rồi, ngươi có thể bẩm báo giúp ta với Hoàng thượng.

Ta muốn cho sợi dây xích dài ra, ít nhất cũng hãy để ta có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.

Nhưng ngươi hãy để mai nói với người, nay ta muốn ở một mình như vậy.

Ngươi có thể về nghỉ ngơi rồi! Lui đi!
- Nô tì cáo lui!
Nhìn Tiểu Tuệ lui đi, Nhã Tịnh khẽ cười.

- Sư phụ, lẻn đi vào phòng này không tốt đâu! Nếu người để bị tóm sẽ rắc rối đấy!
- Ta cứ nghĩ con sẽ ngủ lâu hơn, không nghĩ tới lại nhanh tỉnh tới thế!
Nàng đưa mắt nhìn qua, Lưu Kỷ tiên sinh đã vui vẻ phất phất tay.

- Con còn không ngờ tới hơn, bên ngoài hẳn canh giữ rất nghiêm ngặt!
- Con nghĩ sư phụ mình là ai? Con nói vậy là coi thường ta quá rồi! Để ta xem, hắn dùng đồ gì để giam cầm con nào!
Lật chăn phía dưới lên, thấy dây xích sắt liền bĩu môi.

- Ta còn tưởng hắn sẽ dùng loại xích bằng vàng!
Nhắc tới Nhã Tịnh lại càng cay hơn, nếu xích này bằng vàng nàng sẵn lòng bê cả giường theo!
- Đúng là tên keo kiệt!
Cả nàng và sư phụ đều cùng đồng thanh, đúng là sư nào trò đấy!
- Ta nhận ra loại khóa này, chờ ta!
Nhã Tịnh gật đầu, sư phụ đã nói chờ người hẳn người đã có ý định nào đó.


Nàng gật đầu, nhìn sư phụ mới tới đã rời đi lại nhìn xiên hồ lô bên mình.

Nàng khẽ cười, ngậm lấy một miếng.

Thật ngọt! Nhìn sợi tóc hóa trắng của mình, giờ thêm ánh mắt biến đổi màu nữa là tuyệt hảo, khỏi cần đeo lens cũng ấy khoan! Nàng từng đọc một bộ truyện tranh! Ánh mắt biến đỏ liền có thể dùng thuật thức thôi miên kẻ khác, lúc đó nàng sẽ biến thành bà chủ sòng bài nức tiếng gần xa! Wao! Thần bài thế hệ mới, chậc! Quá là phát sáng!
Tuy bị nhốt, nhưng nàng mỗi ngày chơi tới vui vẻ.

Lang Minh Triết không cho quá nhiều người tiếp xúc với nàng, cũng đã chấp nhận việc để dây xích dài hơn.

Nhã Tịnh mỗi ngày, mặc kệ cổ trùng nghịch ngợm đi trồng cây.

Sống cuộc sống bình phàm.

Nàng cho người bứng hết hoa Lưu li về đây, cũng may trước lúc bị dẫm nát hết A Hoa đã giữ lại giúp nàng vài cây.

Giờ nàng trồng lại như vậy, chắc chắn cây mẹ sẽ đẻ ra được nhiều cây con.

Nhỉ?
- A Hoa, ngươi nói xem! Hoa nở lên sẽ đẹp biết mấy!
Mải mê làm, Nhã Tịnh quên đi.

Bên cạnh nàng đã không còn A Hoa rồi.

Thất vọng, Nhã Tịnh cũng chẳng còn tâm trạng cười đùa nữa.

Tiểu Tuệ cũng chỉ lẳng lặng theo nàng, thay vì là nô tỳ, nàng ta giống bảo tiêu hơn.

- Người nghe tin gì chưa? Hạ quý phi đã có hoàng tử rồi! Mấy nay thái y qua lại cung nàng ta rất nhiều!
Một thái giám nhỏ, lúc trước thường chơi với nàng lúc Lang Minh Triết không ở cạnh chạy tới thông báo cho nàng.

Nhã Tịnh đang uống trà, tay uống trà khẽ dừng lại.

Nàng nhìn xuống chiếc chân bị xích chặt của mình khẽ cười.

- Kệ nàng ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được!
Phía Tây cồn cát nổi, A Vệ nhìn hai người du mục đi tới.

Ánh mắt hắn ta khẽ biến đổi, người kia như cũng nhận ra A Vệ lắc đầu cười.

- Đã lâu không gặp.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.