Tất nhiên Giản Ninh không biết về cuộc nói chuyện này. Cô bị nhốt trong phòng đến tận nửa đêm, không một ai đến đưa đồ ăn cho cô. Giản Ninh đói đến bụng réo cồn cào, không thể chịu nổi nữa bèn trèo ra ngoài qua đường cửa sổ, chạy thẳng đến bếp.
Lúc này trăng đã lên cao, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống đất khiến không gian thêm phần đẹp đẽ mà bí ẩn.
Nhưng Giản Ninh chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức. Tìm được phòng bếp rồi, cô liền lục lọi một lượt, nhưng chẳng kiếm được gì để ăn.
Giản Ninh xoa cái bụng đang réo liên hồi, chốc chốc lại nuốt nước miếng. Vương phủ này nghèo quá thể, chẳng lẽ cô phải chết lần nữa?
Thôi, không có cái ăn chắc vẫn có cái uống. Lúc này uống được tí nước cầm hơi cũng đỡ. Thế là Giản Ninh nhìn về phía chum nước, nhưng thấy nó trống không thì khóc không ra nước mắt.
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ: Giản Ninh, bình tĩnh lại nào, chút gian khổ này làm sao đánh gục được mày!
Cô bám một tay vào miệng giếng, một tay thò vào trong, cả người gần như nhoài cả ra giếng.
Trong đêm tối mịt mùng, ánh sáng của que lửa không đủ để rọi sáng miệng giếng, nên Giản Ninh không nhìn rõ dưới đáy có gì. Cô túm chặt thành giếng, thẳng người dậy, bỗng nhiên ngửi được mùi gì đó.
Giản Ninh hít sâu một hơi, rồi đôi mắt sáng lên mừng rỡ trong đêm tối.
Đúng là trời cũng giúp ta!
Giản Ninh rời khỏi giếng, về lại phòng mình. Nếu trong giếng có cái đó thì không thể để lại ai ở trong phủ được. Cô phải tìm cách lừa mọi người ra ngoài, sau đấy…
Nói là làm, Giản Ninh nảy ra ngay một ý.
Cô lại trèo qua cửa sổ lần nữa, đến phòng chứa củi ở đằng sau, cầm que lửa châm gủi gỗ.
Giản Ninh không biết rằng lúc cô châm lửa, một thằng hầu trùng hợp đi qua phòng củi đã nhìn thấy hết hành vi của cô.
Thấy lửa cháy ngày càng lớn, Giản Ninh liền hét lên: “Cháy rồi! Cháy rồi!” Giọng cô cao vút xé toạc màn đêm, khiến tất cả mọi người trong phủ giật mình choàng tỉnh, lũ lượt chạy ra khỏi phòng, vừa ra đã thấy ngay khói bốc mù mịt, thế là đứng đờ ra đó.
Vùng đất này bị hạn hán đã ba năm, đến nay nước còn chẳng đủ uống, nên tất nhiên không thể lấy nước đi dập lửa.
Thế là ai nấy vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.
Giản Ninh nương theo bóng đêm đi tới cửa, nhìn mọi người kéo nhau rời khỏi vương phủ. Đến khi xác định không còn ai nữa, cô mới chạy về chỗ cái giếng, nhoài người xuống giếng ngửi. Cái mùi đó vẫn còn, ban nãy không phải cô bị ảo giác.
Giản Ninh đứng thẳng dậy nhìn xung quanh, xác định được đường rút lui rồi mới quẹt que lửa rồi thả vào trong giếng.
Sau đó, cô chạy hết tốc lực lao nhanh ra ngoài. Cô nhớ là trong vườn hoa có một ngọn núi giả, bên dưới núi giả chính là chỗ nấp tuyệt vời nhất.
Giản Ninh chạy rất nhanh, vì dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng.
Cô còn chưa chạy đến núi giả đã nghe đằng sau truyền tới tiếng nổ “ầm” đinh tai nhức óc. Giản Ninh chỉ thấy đầu óc choáng váng, vấp chân ngã ra đất. Cô bèn vội vàng co người lại, bảo vệ những chỗ yếu hại.
Chốc chốc lại có đất đá rơi xuống người cô, nhưng chúng không to lắm nên cũng không mấy đáng ngại.
Đến khi yên tĩnh hẳn, Giản Ninh mới bò dậy, lúc nhìn rõ tình cảnh trước mắt thì ngớ hết cả người.
Toàn bộ vương phủ bị san phẳng, chỉ chừa lại một đống đổ nát, trông vô cùng thảm khốc.
Có thể thấy vụ nổ ban nãy lớn thế nào.
Giản Ninh nuốt nước miếng cái ực. May là ban nãy cô chạy nhanh, nếu không cái mạng nhỏ này đã bị chôn vùi ở đây luôn rồi.
Giản Ninh còn đang cảm khái thì một tốp lính lần lượt chạy vào, bao vây cô.
Giản Ninh hoang mang, nương ánh trăng mờ nhìn họ, chỉ thấy tên lính nào cũng mặc quần áo rách rưới, thân hình xanh xao vàng vọt, trông rất chật vật, nhưng khí thế của họ lại khiến Giản Ninh vô thức rụt người.
“Các anh là ai?” Giản Ninh cố lấy can đảm cất tiếng hỏi.
Không ai trả lời cô, tất cả đều quay ra cửa. Giản Ninh nghi hoặc nhìn theo, thì thấy ở cửa bỗng xuất hiện một người đàn ông cưỡi một con ngựa cao lớn. Người nọ có thân hình cao ráo, mặt mũi tuấn tú như ngọc, mình mặc áo giáp, tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới bóng trăng mờ.
Giản Ninh lập tức nhìn đến ngẩn người. Cô nhận ra người đàn ông này không ai khác chính là phu quân Giang Bắc Trạm của cô!
“Vương…”
“Bắt cô ta lại cho ta. Bản vương muốn đích thân thẩm vấn.” Giản Ninh còn chưa nói hết đã bị Giang Bắc Trạm ngắt lời. Tiếp đó, có hai binh sĩ trói Giản Ninh lại, giải đến trước mặt Giang Bắc Trạm.
“Vương gia, bây giờ vương phủ đã sập rồi, ngài muốn thẩm vấn phạm nhân ở đâu ạ?”
Giang Bắc Trạm quét mắt nhìn vương phủ nay chỉ còn là đống đổ nát, rồi dừng đường nhìn ở Giản Ninh, khóe môi khẽ giật: “Ở đây luôn đi.”
Hai binh sĩ ấn Giản Ninh xuống đất: “Quỳ xuống.”
Tuy đã tiếp nhận thân phận mình xuyên vào, nhưng Giản Ninh không muốn tuân thủ lễ nghi quỳ lạy của thời đại này, mà cô cũng không thấy mình làm sai điều gì.
“Giản Ninh, cô thật to gan, có tin bản vương giết cô luôn bây giờ không?” Giang Bắc Trạm tức đến nỗi suýt thì nhảy xuống lưng ngựa. Nếu không phải thằng hầu đi trước dò đường báo lại, hắn còn không tin cô nàng gan to tày trời này lại dám phóng hỏa.