“Nhi thần cáo lui.” Giang Bắc Triệt ôn hòa cung kính lui ra, trong cung điện mênh mông chỉ còn lại Hoàng đế và Giang Bắc Trạm.
“Trạm Nhi, con làm thế là có ý gì?” Hoàng đế híp mắt đánh giá Giang Bắc Trạm, càng nhìn càng thấy mình không đoán ra được tâm tư của hắn.
“Phụ hoàng, A Triệt là em ruột của con, cũng mang dòng dõi của phụ hoàng. Nó cũng nên tham dự triều chính, giúp đỡ nhi thần gánh vác giang sơn Đại Lịch để tạo phúc cho bách tính.” Giang Bắc Trạm cất giọng mạnh mẽ âm vang, nhưng Hoàng đế vốn không tin lời hắn. Ngài giương đôi mắt hoài nghi nhìn hắn lom lom: “Con thực sự nghĩ như vậy sao?”
Ngài không tin Giang Bắc Trạm không biết một người thừa kế khác xuất hiện sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến hắn, nhưng hắn đã biết mà vẫn đưa người về, khiến cho ngài không thể không suy nghĩ sâu xa.
“Đương nhiên là thật. Phụ hoàng yên tâm đi, nhi thần biết mình đang làm gì. A Triệt và con lớn lên bên nhau, con hiểu rõ tâm tính của nó nhất. Phụ hoàng đừng lo.” Giang Bắc Trạm mỉm cười giải thích.
Hoàng đế buông nghi hoặc nơi đáy lòng, phất tay với hắn: “Thôi, con cũng lui xuống đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Giang Bắc Trạm khom người lùi ra, Hoàng đế nhìn theo bóng lưng hắn hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
…
Giản Ninh về Tây Nam đúng vào lúc người dân đang thu hoạch vụ mùa, ở nơi thôn dã hay chốn chủ thành đều vang rộn tiếng nói cười hát ca.
Ngồi trong xe ngựa nghe tiếng cười vui vẻ của người dân, Giản Ninh nhoẻn miệng cười tươi rói.
Cô vẫn thích nơi này. Dù cho nơi đây cũng có phân tranh, nhưng đơn giản hơn chốn hoàng cung nhiều lắm.
“Vương phi, người…” Tiểu Nha muốn nói gì đó nhưng Giản Ninh lại xua tay: “Ta biết mình đang làm gì, cũng biết mình muốn điều gì, các em không cần lo lắng cho ta.”
Dù trong lòng thi thoảng vẫn nhớ đến Giang Bắc Trạm, nhưng cô khống chế tình cảm ấy vô cùng tốt.
Cô hiểu rất rõ, một khi người đàn ông ấy trở thành đế vương thì sẽ không còn là chồng của một mình cô nữa. Cô không muốn chia sẻ hắn với những người đàn bà khác nên chỉ còn cách ra đi mà thôi.
Xe ngựa chạy chậm trên phố hồi lâu rồi dừng lại. Giản Ninh còn chưa xuống xe, bên ngoài đã vang lên tiếng hô cung kính mà chỉnh tề: “Cung nghênh Vương phi về phủ!”
Giản Ninh mỉm cười, vén rèm xuống xe. Bây giờ cô đã mang thai sáu tháng, bụng to ra nặng nề. Tiểu Nha vội vàng đỡ cô về phòng trong ánh nhìn của mọi người trong phủ.
Cô vừa mới đi thì kẻ dưới đã bàn tán xôn xao.
“Vương gia nhà chúng ta làm Thái tử rồi cơ mà, sao vương phi lại về đây nhỉ?”
“Ai mà biết được?”
“Đừng nói những chuyện đó nữa. Vương phi trở về thì chúng ta nên chăm sóc tốt cho cô ấy, trong bụng vương phi còn mang giọt máu của điện hạ mà.” Có người thông minh nhắc nhở một câu, những người còn lại nhao nhao lui xuống.
Đương nhiên Giản Ninh không biết khúc nhạc đệm này. Sau khi về đến Tây Nam, cô liền tắm rửa rồi ngủ một giấc dài, khi tỉnh giấc thì trăng đã lên cao.
Cô khoác áo đứng lên, đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn lơ lửng trên cao, khóe miệng nở nụ cười đắng chát. Không phải là cô không oán hận, nhưng cô cũng biết rõ oán hận chẳng thể thay đổi được gì, chỉ khiến cho mình chìm sâu vào buồn nản mà thôi. Cô chỉ có thể nuốt nghẹn hết thảy đắng cay chua xót vào tận đáy lòng, giả vờ điềm nhiên như không mà sống.
“Vương phi, sao người lại dậy thế này?” Tiểu Nha đi ngang qua cửa sổ, thấy Giản Ninh đang đứng ngẩn ra thì vội vàng chạy vào lấy áo dày khoác cho cô: “Trời đêm lạnh lắm, vương phi còn đang mang thai, phải giữ gìn sức khỏe chứ.”
“Ta biết, ban ngày ta ngủ nhiều quá nên đêm không ngủ được nữa ấy mà.” Giản Ninh đóng cửa sổ lại, cởi áo choàng ra: “Gần đây ta thấy chân nhức lắm, mai em tìm vị đại phu nào am hiểu xoa bóp đến khám cho ta nhé.”
“Được rồi, muộn lắm rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi.” Suốt dọc đường tàu xe mệt mỏi, một cô bé mười bốn tuổi như Tiểu Nha chắc chắn cũng đã mệt lả rồi.
“Vương phi ngủ trước đi rồi em mới ngủ.” Tiểu Nha cố chấp nói.
Trước kia nó đã thấy Giang Bắc Trạm ở bên Giản Ninh, cuộc sống ấy mới đầm ấm và hạnh phúc làm sao.
Bây giờ vương gia không còn là vương gia, Giản Ninh thui thủi về đây một mình, trong lòng chắc là buồn khổ lắm.
“Ừ, thế thì ta ngủ lại vậy.” Giản Ninh không biết làm gì khác, đành phải lên giường.
Tiểu Nha dém kĩ góc chăn cho cô rồi mới đi.
Đêm lạnh miên man, Giản Ninh không ngủ.
Ở nơi kinh thành xa xôi vạn dặm, Giang Bắc Trạm cũng thức trắng cả đêm.
Hắn chắp tay đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời giống hệt Giản Ninh, ngắm vầng trăng sáng soi vằng vặc.
Chắc hẳn giờ này Giản Ninh cũng đang ngắm trăng, phải không?
Hắn không sao biết được.
“Điện hạ không ngủ được à?” Giọng nói dụ hoặc vang lên phía sau gọi Giang Bắc Trạm quay đầu lại. Thái tử phi mặc đồ ngủ đứng sau lưng hắn, xõa tung mái tóc dài đen óng trên làn váy trắng, khiến cho người ta nhìn thấy mà hai mắt sáng lên.
Nhưng chỉ là một thoáng thoảng qua rồi biến mất mà thôi. Giang Bắc Trạm liếc nhìn rồi cúi xuống: “Chị dâu tới đây làm gì?”
Nghe hai tiếng “chị dâu”, sắc mặt Thái tử phi sa sầm xuống: “Giang Bắc Trạm, đừng quên huynh làm thế nào mà bò lên được vị trí ngày hôm nay. Ta là hoàng hậu của huynh chứ không phải là chị dâu, mong A Trạm nhớ cho.”
“Thi cốt hoàng huynh ta còn chưa lạnh, cô đói khát đến mức ấy à?” Giang Bắc Trạm nhướn mắt nhìn Thái tử phi, nhìn đến khi nàng ta xấu hổ, bỏ chạy trối chết.
Ra khỏi cửa phòng, nàng ta còn giậm chân đầy bực bội.
Nhưng mà nàng ta không vội, nàng ta còn nhiều thời gian để chơi cùng hắn lắm.
Thấy Thái tử phi biến mất trong màn đêm, Giang Bắc Trạm quát: “Người đâu!”
“Điện hạ!” Cung nhân và thị vệ vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt hắn.
“Truyền lệnh xuống, từ nay về sau nếu không có lệnh của ta, thì không cho phép bất cứ ai bước chân vào phòng ta!”