Vương Phi Muốn Làm Nông

Chương 37: Bàn giao hậu sự



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Tiểu Nha biến sắc, vội vàng quỳ rạp xuống: “Vương phi, nô tì biết sai rồi, từ nay về sau nô tì không dám nhắc đến nữa đâu.”

Giản Ninh không nhìn nó mà bước từng bước nặng nề đi về phía trước.

Đến dưới một tàng cây, cô dựa thân cây nhìn về phía kinh thành.

Cô biết ở nơi đó đang tổ chức một ngày hội lớn, còn cô chỉ là người ngoài cuộc mà thôi. Phồn hoa rực rỡ đều là của người khác, cô chỉ cần bình an thanh thản là đủ rồi.

Tiểu Nha quỳ trên mặt đất hồi lâu không dám động đậy. Dù nhìn vẻ ngoài Giản Ninh rất ôn hòa nhưng cô có nguyên tắc của riêng mình, e là câu nói ban nãy của nó đã chạm phải ranh giới cuối cùng của Giản Ninh.

Một lúc lâu sau, Giản Ninh mới thu ánh mắt về, bước tới trước mặt Tiểu Nha đang quỳ mà nói: “Đứng lên đi.”

“Vâng ạ.” Tiểu Nha vội vàng đáp rồi lon ton đi theo Giản Ninh về vương phủ.

Về đến phủ, Giản Ninh đi chợp mắt một lát.

Tiểu Nha ủ rũ cúi đầu đứng ngoài cửa, suy nghĩ kĩ một lúc mới biết là mình sai thật rồi.

Dù ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng vương phi chắc chắn là rất đau khổ. Thế mà nó còn gợi nhắc cô về chuyện ở trong kinh, sao mà vô duyên thế cơ chứ!

“Tiểu Nha, rót cho ta ít nước.” Đúng lúc này thì tiếng gọi của Giản Ninh trong phòng vọng ra. Tiểu Nha vội vàng nén những suy nghĩ của mình xuống rồi chạy vào rót nước cho cô.

Tiểu Nha đỡ Giản Ninh dậy, rót nước hầu cô, cẩn thận từng ly từng tí một.

Giản Ninh dựa vào đầu giường: “Tiểu Nha, ta biết em muốn tốt cho ta, nhưng bây giờ ta rất khó chịu, không muốn nghe chuyện trong kinh chút nào, em có hiểu không?” Bây giờ đứa con trong bụng cô đã được hơn bảy tháng, cảm xúc của bà mẹ có thai không được quá kích động, nếu không đứa trẻ sẽ bị tổn thương, cô quả tình không muốn thế.

“Nô tì biết sai rồi, sau này nô tì sẽ cẩn thận từ lời nói đến việc làm mà.” Tiểu Nha liên tục cam đoan.

Giản Ninh xua tay: “Em không cần phải thế.” Thực ra trong chuyện này cũng có lỗi của Giản Ninh. Cô không thích những cung nữ quy củ cứng nhắc nên không ước thúc ngôn hành cử chỉ của Tiểu Nha, mới có thể dẫn đến việc này.

“Vương phi, người mau nghỉ ngơi đi ạ, nếu người mệt mỏi thì chúng em cũng sẽ lo lắng lắm đấy.” Tiểu Nha nhanh nhẹn dìu Giản Ninh nằm xuống. Trước đây nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi, may mắn được vương phi bao dung. Chứ lúc ở trong kinh nó đã nhìn thấy tình cảnh của nha hoàn nhà khác là như thế nào rồi.

Hôm nay là nó cậy mình được chiều mà làm càn làm bậy.

Nhưng sau này nhất định nó sẽ thay đổi, không để vương phi phải khó xử như vậy nữa.

Thấy con bé kiểm điểm nghiêm túc, Giản Ninh cũng an lòng hơn nhiều: “Đi dặn phòng bếp đi, ta muốn ăn khoai lang nướng, nhớ bảo bọn họ nướng theo cách trước đây ta chỉ nhé.”

“Vâng ạ.” Tiểu Nha đáp ngay tắp lự.

Giản Ninh mỉm cười nhìn con bé rời đi rồi đưa tay lên xoa bụng của mình, đứa nhóc của cô và Giang Bắc Trạm nằm trong đó đang không ngừng cục cựa.

“Nhóc à, khi con lớn lên rồi liệu có trách mẹ không?” Giản Ninh nhỏ giọng thì thầm, không biết đang hỏi đứa nhỏ trong bụng hay là chính cô.

Không có ai đáp lại, Giản Ninh nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.



Ở kinh thành, lúc này mọi lễ nghi rườm rà đều đã xong xuôi, Giang Bắc Trạm và Thái tử phi, à không, phải là hoàng hậu sóng vai mà bước, đi tới quỳ xuống trước mặt Thái thượng hoàng: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“Tốt, tốt lắm, trẫm giao giang sơn Đại Lịch cho con, ngày sau con phải cùng Cần Vương giữ vững non sông này đấy.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Giang Bắc Trạm cụp mắt xuống, không một ai biết được hắn đang nghĩ gì.

Thái thượng hoàng nhìn hắn một lát rồi dời mắt sang hoàng hậu: “A Nguyệt, con là đứa con dâu mà trẫm chọn lựa, nay sắc phong con làm hoàng hậu, hi vọng con có thể dốc hết sức lực phò tá Trạm Nhi, cùng nó tạo nên thái bình thịnh thế.”

“Con dâu xin nghe theo lời dạy bảo của phụ hoàng.” Hoàng hậu quỳ xuống hành lễ, sau đó được cung nhân dìu vào trong cung.

Giang Bắc Trạm mặc long bào vàng kim ngồi trên long ỷ cao vời vợi, nhìn xuống triều thần quỳ rạp hô vang ba lần vạn tuế, trong lòng không khỏi nổi lên kích động mơ hồ.

“Các vị ái khanh bình thân.”

Triều thần nhất tề hô to: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Giang Bắc Trạm hài lòng gật đầu: “Nay trẫm vừa mới lên ngôi, mong các vị rường cột nước nhà có thể tận tâm tận lực phò tá trẫm, cùng trẫm tạo nên thịnh thế phồn hoa.”

“Vâng thưa hoàng thượng!” Triều thần đều bị hắn khơi dậy một bầu nhiệt huyết, tiếng hô đồng thanh vang rền trong đại điện.

Giang Bắc Trạm gật đầu: “Hôm nay các vị ái khanh đã mệt mỏi rồi, dừng ở đây thôi. Bãi triều!”

“Bãi triều!” Tô Tiểu Cửu hô lớn một tiếng, triều thần nối đuôi nhau rời khỏi điện Kim Loan.

Cần Vương Giang Bắc Triệt nhìn Giang Bắc Trạm ngồi trên long ỷ mà mỉm cười thật tươi. Giang sơn Đại Lịch này nằm trong tay huynh ấy là thỏa đáng nhất.

Từ khi nắm quyền tới nay, huynh ấy đã làm vô số cải cách, nâng địa vị của dân chúng lên cao hơn rất nhiều.

Y thực lòng ủng hộ người hoàng huynh này đăng ngôi cửu ngũ.

Thế mà y vừa ra tới cửa thì đã bị Tô Tiểu Cửu chặn đường: “Cần Vương, hoàng thượng cho mời ạ.”

Giang Bắc Triệt gật đầu với Tô Tiểu Cửu rồi đi theo ông ta vào ngự thư phòng.

Lúc này Giang Bắc Trạm vừa viết xong một đạo thánh chỉ và cất nó vào trong hộp. Thấy Giang Bắc Triệt bước vào, hắn dùng cả hai tay trịnh trọng nâng hộp đi tới trước mặt y: “Giang Bắc Triệt tiếp chỉ.”

Giang Bắc Triệt chưa kịp hiểu gì, vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: “Thần Giang Bắc Triệt tiếp chỉ.”

Giang Bắc Trạm đích thân trao chiếu chỉ làm cho y rất bất ngờ, sau khi nhận thánh chỉ bằng hai tay liền tạ ơn ngay.

“A Triệt, đệ đứng lên đi.” Giang Bắc Trạm vỗ vai y mà nói: “Chúng ta là anh em, trẫm chỉ tin mình đệ.”

Giang Bắc Triệt cau mày. Không hiểu sao y luôn cảm thấy hôm nay Giang Bắc Trạm có gì đó là lạ.

“Hoàng thượng, ngài triệu thần đến không biết là có chuyện gì?” Giang Bắc Triệt hỏi.

“A Triệt.” Giang Bắc Trạm nhìn đăm đăm vào mắt y: “Khi trẫm đi rồi, đệ nhất định phải bảo vệ giang sơn Đại Lịch này thay trẫm. Nói cho trẫm hay, đệ có làm được không?”

Nghe hắn nói xong, Giang Bắc Triệt biến sắc, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng nói thế là có ý gì? Hôm nay ngài vừa mới lên ngôi, sao lại nói lời chẳng lành như vậy?” Trong lòng y vừa tức giận lại vừa sợ hãi.

“A Triệt, đệ trưởng thành rồi, hoàng huynh cũng có người mà mình muốn bảo vệ suốt đời, đệ có hiểu ý ta không?”

Giang Bắc Triệt ngỡ ra điều gì, vội ngẩng lên nhìn Giang Bắc Trạm: “Hoàng huynh nói vậy là sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.