“Anh dựa vào đâu mà giết tôi?” Người đàn ông ngang ngược kia làm cơn giận của Giản Ninh bùng lên, cônhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt đầy hung dữ.
Cá tính ngang ngạnh bướng bỉnh của cô khiến cho Giang Bắc Trạm nổi giận. Ở kinh thành hắn đã không được người ta tôn trọng rồi, bây giờ ngay cả vương phi chẳng ra gì này cũng dám trả treo với hắn, cô ta nghĩ hắn là quả hồng mềm dễ nắn hay sao?
Máu nóng dồn lên đầu, Giang Bắc Trạm hung hăng bật ra một câu: “Dựa vào việc ta là phu quân cô, là trời của cô!”
Giản Ninh lại cười: “Đấy là tự anh nghĩ thế chứ tôi không thấy vậy đâu.”
“Cô!” Giang Bắc Trạm tức điên, suýt nữa thì ngã ngửa ra. Rốt cuộc nhà họ Giản giáo dục thế nào mà lại nuôi dạy ra một cô con gái đại nghịch bất đạo thế này?
Giang Bắc Trạm nhìn Giản Ninh chằm chằm, thấy cô vẫn còn ương ngạnh thì giận dữ nói thẳng ra: “Cô phóng hỏa đốt vương phủ, còn làm nổ tung giếng nước mà cả phủ phải dựa vào để sinh tồn, chẳng lẽ lại không đáng chết?”
Hóa ra là vì việc này. Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Không đáng.” Giản Ninh giãy khỏi hai người đàn ông đang ghìm chặt cô: “Tôi làm thế là để cứu mọi người đấy.”
Giang Bắc Trạm tức đến mức phải bật cười: “Cô đốt vương phủ, làm nổ giếng nước mà dám bảo là để cứu người, cô nghĩ ta là con nít ranh ba tuổi sao?”
Giản Ninh chẳng hề nao núng trước vẻ mặt sa sầm của Giang Bắc Trạm, bình tĩnh đáp: “Tôi nghi là ở dưới lòng đất có nguồn nước ngầm. Trước đó tôi đã tìm Vương ma ma nhưng bà ấy không chịu tin, nên mới phải nghĩ ra hạ sách này.”
“Dưới lòng đất có nguồn nước?” Giang Bắc Trạm nhìn Giản Ninh chẳng khác gì đang nhìn một đứa đần: “Sao cô không nói cô muốn nổ thành cái hố để chôn mình vào đó luôn đi? Đúng là ăn nói quàng xiên! Từ khi đến đây tới giờ, bản vương đã lật tung từng quả núi, từng mảnh đất, tìm suốt mấy tháng trời mà không thấy nguồn nước, bây giờ cô lại nói lòng đất dưới đáy giếng trong phủ đệ của bản vương có mạch nước ngầm, ha hả…”
Hắn cười lạnh một tiếng làm Giản Ninh rùng cả mình, cô vội vàng giải thích: “Vương gia, dưới lòng đất có nước thật đấy, nếu không vì sao cái giếng kia lại không bao giờ cạn…”
“Người đâu, lôi ả đàn bà nói nhăng nói cuội này xuống dưới cho ta!” Đương nhiên Giang Bắc Trạm sẽ không nghe lời Giản Ninh. Trong mắt hắn bây giờ thì Giản Ninh đã phát điên rồi. Chỉ có người bị động kinh mới có thể thốt ra những lời như vậy.
Bắc Vương hắn không cần một vương phi điên rồ.
“Chờ đã, anh không thể giết tôi được, giết người là phạm pháp!” Giản Ninh sợ lắm rồi. Cô cố gắng biết bao chỉ mong được sống sót, sao có thể bỏ mạng vì một câu của người đàn ông này cơ chứ? Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô chưa kịp nghĩ đã bật thốt thành lời.
“Giết người là phạm pháp?” Quả nhiên Giang Bắc Trạm mỉm cười, lại là nụ cười lạnh lẽo khiến cho Giản Ninh run rẩy từ trong tâm khảm.
“Ở đây, bản vương chính là luật pháp! Lôi xuống!” Dứt lời, Giang Bắc Trạm nhảy xuống khỏi lưng ngựa, không thèm nhìn Giản Ninh thêm một chút nào nữa.
Giản Ninh bị hai tên lính đè nghiến xuống lôi đi, thân thể bị kéo lê trên mặt đất toàn đá vụn khiến cô đau phát khóc, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt mày.
Giang Bắc Trạm sầm mặt đi về phía giếng nước, nhưng chưa tới gần thì nghe thấy một âm thanh kì lạ vang lên. Hắn chưa kịp định thần, một cột nước khổng lồ đã phun thẳng lên từ đáy giếng. Cột nước to bằng miệng giếng cứ thế tạt hắn ướt đẫm từ đầu đến chân, lạnh thấm vào tận đáy lòng.
Giản Ninh đang bị lôi đi, nhìn thấy cảnh tượng ấy bỗng điên cuồng vùng thoát khỏi vòng kiềm chế của hai tên lính, lao đến bên mép nước, ngửa đầu mặc sức để dòng nước lớn xối thẳng vào mặt rồi hô lớn: “Có nước, có nước rồi!”
Giang Bắc Trạm cau mày, rời khỏi nơi nước ngập lênh láng, ra lệnh cho những binh sĩ sau lưng: “Lập tức đào kênh dẫn nước ra sau khe núi!” Dòng nước khổng lồ thế này mà để thêm một lúc nữa thì có lẽ cả vương phủ đều bị nhấn chìm mất thôi.
Nghĩ đến vương phủ rồi lại nhìn đống đổ nát đầy đất, Giang Bắc Trạm cau mày càng chặt.
Lúc này người trong vương phủ đã chạy về, thấy cột nước phụt lên từ lòng đất, ai cũng nhìn đến ngây ra. Trong số đó người cảm thấy khó hiểu nhất chính là Vương ma ma, tại sao vương phi chết rồi sống dậy lại trở nên thông minh thế nhỉ?
Làm sao cô ta biết dưới lòng đất có mạch nước ngầm?
Vương ma ma hoang mang lắm, nhưng không hỏi ra ngay.
“Người đâu, mau tu sửa vương phủ!” Vương ma ma thét một tiếng, bao nhiêu người hầu kẻ hạ và bà vú còn sót lại trong phủ nhao nhao tỏa ra tứ phía.
Nước đêm xuân vốn đã lạnh, đây lại còn là nước từ lòng đất phun lên, Giang Bắc Trạm ướt hết cả người chỉ một lúc đã rét run.
Không hiểu sao ánh mắt bỗng chú ý tới cô gái vẫn đang cười lớn giữa làn nước mênh mang, hắn nhíu mày bảo Vương ma ma: “Đưa vương phi về phòng.”
Vương ma ma thưa vâng rồi ra hiệu bằng ánh mắt cho hai bà vú bên cạnh mình, bọn họ lập tức chạy tới bên cạnh Giản Ninh rồi kéo cô đi theo Giang Bắc Trạm.
Đến dãy phòng duy nhất còn nguyên vẹn trong vương phủ, Giản Ninh bị đẩy vào một gian bằng động tác cực kì thô bạo.
Giang Bắc Trạm đang cởi áo giáp nhìn thấy Giản Ninh bị ném xuống đất chẳng khác gì một con búp bê vải rách thì bỗng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Nói thế nào thì cô gái này cũng là chính thê của hắn, dù có xuất thân ra sao, cô vẫn là người phụ nữ của hắn, là người mà chỉ hắn mới có quyền xử trí và bắt nạt!
“Người đâu!” Giang Bắc Trạm hô một tiếng, hai bà vú trực ngoài cửa lập tức quỳ mọp xuống đất: “Vương gia có gì sai bảo ạ?”
“Chuẩn bị nước ấm, bản vương muốn tắm.” Giang Bắc Trạm nương theo ánh trăng nhìn cô gái đang nằm phục dưới đất, giờ đây sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy. Nếu không phải thấy lồng ngực vẫn còn phập phồng nhè nhẹ thì hắn đã nghĩ cô là một con ma nữ rồi.
“Vâng.” Bà vú đi chuẩn bị nước ngay, không dám chậm trễ chút nào.
Vương phủ có nước rồi, đương nhiên là không cần phải dè xẻn nữa.
Đuổi người bên ngoài đi xong, Giang Bắc Trạm mới tới bên Giản Ninh mà bóp mạnh cằm cô: “Cô làm nổ giếng như thế nào?”