Vương Phi Muốn Làm Nông

Chương 8: Lại vay lương thực



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Cái gì?” Giản Ninh nghi hoặc, nhưng chốc sau đã hiểu ra. Bây giờ chỗ nào cũng cần lương thực, trong vương phủ không chỉ có họ mà còn rất nhiều người dân nữa.

Cô day day vùng giữa lông mày: “Lại đi vay vậy.”

“Chỉ e không ai muốn cho chúng ta vay nữa.” Vẻ mặt Giang Bắc Trạm cũng không mấy sáng sủa. Hắn đã ra ngoài vay lương thực mấy lần nên hiểu rất rõ cái khó khăn trongviệc này.

Giản Ninh không nói gì. Cô biết với tình cảnh của họ hiện nay thì hiển nhiên không ai muốn cho họ vay lương thực cả.

Nhíu mày trầm tư suy nghĩ hồi lâu, Giản Ninh quay sang nhìn Giang Bắc Trạm: “Anh để tôi nghĩ cách đã.”

Cô nhớ mang máng là đời trước có một vùng nào đó chất đất không được tốt, hình như là đất sét tương đối cứng.

Chỉ lát sau Giản Ninh đã nghĩ ra. Cô đi tới bàn sách, ngồi xuống bắt đầu dùng bút lông viết viết vẽ vẽ một hồi, sau đấy gập lại, nhét vào phong thư rồi đưa cho Giang Bắc Trạm: “Anh cầm cái này giao cho hoàng thúc đi, ngài ấy chắc chắn sẽ cho chúng ta vay lương thực.”

“Thật không?” Giang Bắc Trạm vẫn chưa tin.

“Thật, đi sớm về sớm đi. Mọi người còn đang đợi lương thực đây này.” Giang Bắc Trạm nắm chặt phong thư, trầm mặc một lúc rồi dẫn người lên đường.

Chuyến đi này cả đi cả về mất nửa tháng. Không phụ kỳ vọng của mọi người, Giang Bắc Trạm mang theo rất nhiều lương thực trở về.

Việc đầu tiên Giang Bắc Trạm làm sau khi về đến nơi là tìm Giản Ninh. “Rốt cuộc trong thư cô viết gì mà hoàng thúc vừa xem đã đồng ý cho vay lương thực ngay?”

“Đây là bí mật.” Giản Ninh bỏ lửng ở đó, nhìn cả một vùng ruộng xanh tốt mà lòng vui phơi phới.

Giang Bắc Trạm buồn bực lắm nhưng không truy hỏi nữa.

Vì có đợt lương thực này nên Giản Ninh bảo Giang Bắc Trạm phân phát cho mọi người để làm giống, đảm bảo mỗi hộ gia đình đều có cây giống để gieo trồng.

Phân phát xong, Giản Ninh lại đích thân hướng dẫn mọi người trồng trọt, cải thiện chất đất, dùng phân bón…

Đến khi làm xong hết mấy việc này thì Giản Ninh lại phát hiện lương thực trong vương phủ chẳng còn tí gì.

Nhìn kho lương trống không, Giản Ninh thở dài não ruột. Cứ tiếp tục vay lương thực thế này cũng không hay, phải nghĩ cách tự lực cánh sinh thôi.

Suy đi nghĩ lại, Giản Ninh bắt đầu để ý đến ngọn núi nơi con kênh chảy qua. Mùa xuân là mùa cây cối phát triển, bây giờ không chừng trên núi cũng có nhiều đồ ăn cũng nên.

Nói là làm, ngay hôm đó, Giản Ninh liền lên núi một mình.

Tuy đã có nguồn nước, nhưng thời tiết vẫn hanh khô, nên trên núi chẳng có gì ăn được.

Đảo quanh núi một vòng, Giản Ninh lại thở dài ngao ngán. Người ta vẫn bảo ở gần đâu thì dựa vào đấy mà sống, nhưng cô lại chẳng dựa được vào cái gì hết.

Sau khi trở về, Giản Ninh cứ thở ngắn than dài. Tiếp tục thế này thì e là họ không cầm cự được đến khi thu hoạch mất.

“Vương phi, tự dưng trong nước có nhiều cá lắm, mọi người đều đi bắt cá rồi.”

“Cá?” Giản Ninh lập tức sáng bừng hai mắt, nhanh nhẹn lao ra ngoài.

Lúc đến bên đầm nước, quả nhiên cô thấy có rất nhiều cá chen chúc nhau. Nhìn đàn cá đó mà Giản Ninh cười toét miệng.

Đúng là trời không tuyệt đường sống của người ta bao giờ. Cơ hội xoay chuyển tình thế đến rồi.

Ngay khi về vương phủ, Giản Ninh bảo Giang Bắc Trạm ra lệnh cho mọi người không được bắt hết cá, mỗi nhà chỉ được lĩnh theo số thành viên trong gia đình.

Giản Ninh biết rõ hậu quả của việc đánh bắt quá độ, nên cô phải bảo đảm số cá đó đủ duy trì cái ăn cho đến khi thu hoạch được lương thực.

May mà mọi người cũng tương đối tin tưởng nể phục Giản Ninh, nên không có tình trạng bắt cá trộm.

Nhờ có số cá này, cuối cùng người dân Tây Nam cũng gắng gượng được đến vụ thu hoạch đầu tiên.

Nhìn những củ khoai to tướng chắc mẩy mọc khắp ruộng, người dân vui sướng đến bật khóc. Cuối cùng họ cũng không phải chịu đói nữa rồi.

Thấy ai nấy đều cười vui, Giản Ninh cũng vui lây.

Nhưng cô cũng không nhàn hơn, thu hoạch rồi thì phải thu thập số khoai lang dư ra của các nhà làm thành bột khoai rồi chế biến thành các món ăn khác, đem đi bán ở những vùng giàu có lân cận.

Vì là sản phẩm mới lại có vị ngon nên Giản Ninh nhanh chóng kiếm được tiền nhờ mấy món ăn đó.

Có tiền rồi Giản Ninh mới thấy vững dạ hơn.

Nhìn đôi mắt ngày càng sâu sắc thông tuệ của Giản Ninh, Giang Bắc Trạm cũng thầm may mắn vì cưới được một người phụ nữ giỏi giang thế này.

Giang Bắc Trạm đến bên Giản Ninh lúc này đang mải đếm tiền, trịnh trọng nói: “A Ninh, cảm ơn cô.”

“Cảm ơn cái gì?” Giản Ninh vẫn đang tập trung đếm tiền nên không chú ý lắm hắn vừa nói gì.

“Cảm ơn cô đã không rời không bỏ, cảm ơn cô đã dốc hết sức mình vì ta.” Giang Bắc Trạm cầm tay cô, nhưng cô lại cáu bẳn vỗ vào tay hắn. “Đừng có động vào tôi, đang bận đây này.”

Giang Bắc Trạm giật giật khóe môi, nhưng nhìn đến gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô lại không giận được nữa.

Đếm tiền xong, Giản Ninh hí hửng cất đi, bấy giờ mới nhìn sang Giang Bắc Trạm: “Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện, ban nãy anh vừa nói gì thế?”

“Không có gì, muộn rồi,cô đi nghỉ sớm đi.” Giang Bắc Trạm đứng dậy, chỉ để lại bóng lưng cho Giản Ninh.

Giản Ninh bĩu môi, xem như hắn đang giận dỗi, không để tâm nhiều.

Có tiền rồi, Giản Ninh lại mua mấy loại hạt giống sản lượng cao, phù hợp với chất đất ở đây, đem phân phát cho mọi người, sau đấy phái người đi giúp bà con xây dựng lại nhà cửa.

Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, đời sống bà con vùng Tây Nam ngày càng khấm khá, không còn chìm trong bóng ma nghèo đói chết chóc như trước nữa.

Giờ đang là đầu thu, Giản Ninh cùng mọi người trong vương phủ đều đang bận rộn làm viẹc.

Tất nhiên Giản Ninh không cần lao động.

Lúc này, Mạc Thanh Nhã ngồi cạnh cô, bảo: “Sao chị dâu lại ngồi dưới đất thế? Dưới đất bẩn lắm.”

Giản Ninh chẳng buồn để ý đến cô ta. Cô gái này tính tiểu thư lại cứ thích dạy đời, thế mà hở ra là lượn lờ trước mặt cô.

“Vương phi, người của trại Tam Lý đến rồi.” Một gọng nói đột nhiên vọng tới khiến Giản Ninh nghe xong lập tức nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.