Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 22: 22: Hướng Tới Thứ Chưa Thấy





Edit: Cá Mực 99Hoa viên của Thái Học Viện ở phía sau thư viện sách, bởi vì nơi này cảnh vật thanh tịnh hợp lòng người, ngày bình thường rất nhiều nhóm môn sinh đều thích đến đây đọc sách vẽ tranh, cho nên hoa viên Thái Học Viện lớn hơn nhiều so với hoa viên nhà bình thường, hôm nay tại hoa viên lớn này hoàn cảnh vừa lúc trùng hợp giống với tiệc Hoa Triêu, tài tử giai nhân ngắm hoa ngâm thơ uống trà vẽ tranh trao đổi chuyện phiếm, trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo náo nhiệt dị thường.

Nhìn xung quanh trừ bỏ nhiều người đang tụ tập lại vẽ tranh đánh đàn, những người còn lại đều hia ba người thành nhóm đang tán gẫu ngắm hoa, chỉ có ở góc tây nam hoa viên một đám nữ tử trẻ tuổi đang ngồi hoặc đứng vây tụ lại ở trong lương đình, trong đó một vị nữ tử đầu cài trâm ngọc thân mang y phục hoa lệ như những ngôi sao đang bao vây lấy mặt trăng đang ngồi ở trong lương đình bên cạnh cái bàn đá.

Nàng vừa bưng chén trà ngọc bích lên vừa một bên nhàm chán nghe mọi người chung quanh nói chuyện phiếm, dù có ngồi trong đám cô nương trang phục lỗng lẫy này chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể chú ý tới vị nữ tử ngũ quan mỹ lệ này, nhưng trong đáy mắt nàng thường xuyên mang theo một tia cao ngạo đối với người bên ngoài đều chế nhạo, làm cả người nàng nhìn qua có vẻ không tốt cũng không dễ thân cận.

Mấy vị tiểu thư quyền quý này chủ đề nói chuyện phiếm từ thi từ ca phú đến hoa phục mỹ thực, không biết ai bắt đầu nói lên cái chủ đề được nhắc nhiều nhất gần đây -- Đại tướng quân Lâm gia Lâm Như Mộ.

"Các ngươi có từng đi Yên Vũ lâu nghe người kể chuyện nói về chuyện xưa kia không?" Một tiểu thư mặt tròn nào đó nâng mặt nói, " Chính là hai năm trước chiến tích của Đại công tử Lâm gia dẫn ba nghìn kị binh quét ngang ba vạn quân địch Thương Lãng kẹp giữa eo sông.

"Lập tức có không ít người xao động đáp lại nói: "Ta cũng đã nghe, năm đó Đại công tử Lâm gia mới chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, thật sự là anh hùng từ ngàn xưa.


""Không biết hôm nay Lâm đại công tử có thể đến đây hay không, ngày hắn trở về thành ta không nhìn thấy được, nghe nói lớn lên so với bức họa nhìn rất được?"Trong đế đô buôn bán phát triển mạnh, thương gia lại rất biết đón đầu ý tứ nhu cầu của dân chúng trên chợ, ngắn ngủn hơn tháng thời gian không những in được một quyển thoại bản lưu truyền rộng rãi, thậm chí còn có không ít người biết kinh doanh thỉnh họa sỉ vẽ dung mạo của Lâm đại công để bán lén, nghe nói bức họa này rất được chào đón, không ít các tiểu thư đều trộm sai người mua thoại bản và một bức họa về trong phủ.

"Ngày ấy ta vừa lúc ở trên lầu của Yên Vũ lâu, Lâm đại công tử cưỡi ngựa lướt qua mắt ta.

" Nói đến đây hai bên má nữ tử không tự giác nhiễm lên một tia đỏ ửng, "Bức họa này kém xa rất nhiều.

"Có người xen vào hỏi: "Ai, vậy ngươi có nhìn thấy Tam tiểu thư Lâm gia? Nghe nói nàng cũng là anh hùng trên chiến trường?"Nàng kia lắc đầu nói: "Tam tiểu thư Lâm gia ngày đó ở trong xe ngựa, ta không nhìn thấy được, bất quá chắc hẳn cũng là một nhân vật xinh đẹp.

"Nhưng mà người cùng giới tính ở giữa địch ý luôn muốn hơn đối phương ở trước mặt người khác phái, lời còn chưa dứt liền nghe được vị nữ tử xinh đẹp như trăng sao kia hừ lạnh một tiếng, lời nói từ miệng nàng nói ra cùng diện mạo nàng hoàn toàn không hợp, "Nữ tử trên chiến trường đánh đánh giết giết thì có thể lớn thành cái bộ dáng gì?"Lập tức có người phụ họa, "Trường Oánh muội muội nói có lý, nghe nói vị Tam tiểu thư Lâm gia kia giết người không chớp mắt, nghĩ đến chắc hẳn là người cao lớn thô kệch cử chỉ lỗ mãng, nếu không ngày đó cũng sẽ không tránh ở bên trong xe ngựa không lộ diện.


"Lưu Trường Oánh nghe mọi người phán xét về Lâm Chỉ, trên mặt khôi phục lại vẻ cao ngạo, nàng chính là nữ nhi duy nhất của Hữu tướng Lưu Chính Sơn, đương triều thái hậu là thân cô của nàng, Lưu Trường Oánh từ nhỏ đã nhận hết sủng ái nâng niu từ mọi người, hơn nữa dáng vẻ nàng cũng không tệ, người ngoài luôn muốn theo đuổi nàng, nịnh hót nàng thành "Đệ nhất mỹ nhân đế đô" không có nữ tử không thích được khen ngợi, theo thời gian Lưu Trường Oánh liền càng không nhìn trúng bất luận kẻ nào.

Lâm Chỉ cùng Thẩm Âm Nhân vừa nói chuyện vừa đi vào hoa viên còn chưa biết ở góc tây nam hoa viên mình đã trở thành chủ đề để mọi người bán tán, nam nữ trẻ tuổi trong thành Nhật Quang không giống trong đế đô có nhàn hạ thoải mái phong hoa tuyết nguyệt như vậy, Lâm Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy tiệc có tụ tập long trọng không thô tục như này, nhìn cái gì đều tràn ngập cảm giác mới mẻ.

Bất quá Lâm Chỉ không phải một người tồn tại bình thường, lúc nàng tò mò đánh giá bốn phía, tầm mắt người bên ngoài cũng dừng ở trên người nàng, mọi người mặc dù đối Lâm Chỉ có chút lạ mắt, nhưng thấy Thẩm Âm Nhân bên cạnh nàng đầu óc suy nghĩ chút liền rất dễ dàng đoán được thân phận Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ cầm kỳ thư họa đều hiểu một ít, chỉ có trừ bỏ chơi cờ, còn lại mấy thứ khác cũng tinh thông một ít, thế nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình thưởng thức thi hoa ca múa đàn vui của nàng, hơn nữa có đại tài nữ Thẩm Âm Nhân này ở một bên giới thiệu, Lâm Chỉ trong chốc lát đứng ở trước tác phẩm treo trên tấm bình phong nhìn có chút mê mẩn.

Trước tấm bình phong bày biện hai cái bàn học, chỉ dùng để người vội tới nơi này viết chữ vẽ tranh lưu niệm, có người nhận ra Thẩm Âm Nhân lập tức mời nói: "Thẩm tiểu thư hôm nay có chuẩn bị thể hiện tài nghệ chăng?"Tài năng của Thẩm Âm Nhân ở bên ngoài, không thể thiếu trường hợp bị người lôi kéo biểu diễn một phen, Thẩm Âm Nhân tất nhiên cũng thành thói quen, tùy tay cầm chiếc bút thô nhất trên bàn qua, chấm mực múa bút, "Quần hùng hội tụ" bốn chữ rồng bay phượng múa này nháy mắt hiện ra ở trên tờ giấy trắng, mọi người vây xem một mảnh trầm trồ khen ngợi, Lâm Chỉ cũng khen: "Mấy chữ này rất có phong thái của ngoại tổ.

"Thẩm Âm Nhân biết được thư pháp của Lâm Chỉ cũng không tệ, nói: "Biểu tỷ có muốn viết một bức?"Lâm Chỉ bị không khí này ảnh hưởng cũng không cự tuyệt, đưa tay lấy một bút lông khác, ngòi bút khẽ nâng, đầu bút tỉ mỉ hạ xuống dĩ nhiên là kiểu chữ mảnh khảnh, Lâm Chỉ viết một bài thơ truyền tụng của người xưa ở Giang Nam, kiểu chữ thảo tinh tế thể hiện sự tương phản chênh lệch rõ ràng với kiểu chữ phóng khoáng của Thẩm Âm Nhân.


Thẩm Âm Nhân nhìn thấy hai bức thơ trên bàn nhịn không được cười nói: "Biểu tỷ, hai ta nên đổi nét chữ cho nhau.

"Có người lập tức đưa hai tác phẩm của hai nàng treo trên bình phong, Lâm Chỉ rời khỏi đám người trở lại trước tấm bình phong tiếp tục thưởng thức tranh chữ, Thẩm Âm Nhân liền bị mọi người kéo tới ở trước bàn bình luận về một bức họa của người mới làm nào đó.

Lâm Chỉ không tự chủ được lại nhìn về phía bộ chữ mảnh khảnh của mình kia, suy nghĩ bay tán loạn, thư pháp của nàng từ nhỏ là do ngoại tổ vẫn luôn chiếu cố tự luyện thành, nàng vẫn luôn tập võ dẫn binh ở biên cương thành Nhật Quang nên không thể cưỡng ép viết lớn được, mặc cho ai đều sẽ cảm giác được lối viết thảo càng thích hợp nàng.

Chẳng qua kiếp trước sau khi vào cung nàng luôn nhắc nhở chính mình phải trở thành một người hiền thê phụ tá minh quân, quy củ tri thức lễ nghĩa đều tuân thủ nghiêm ngặt, cũng chính vào lúc đó, nàng buông tha cho nét chữ quen thuộc của mình, bắt đầu luyện tập bộ chữ mảnh khảnh kia, cẩn thận mỗi bút mỗi nét cùng tính cách nàng hoàn toàn tương phản, nhưng mà nàng vẫn luyện thành chữ đẹp, chẳng qua khi đó nàng chưa hiểu được, có một số việc nhất định là không thể xoay chuyển được.

Đỗ An đối với mấy cái đồ vật này nọ không có hứng thú, vừa cùng Lâm Chỉ Thẩm Âm Nhân nhìn một lát liền tìm người quen nói chuyện phiếm, chỉ có Tô Triết vẫn an tĩnh đứng cách một bước nhìn Lâm Chỉ, nhìn thấy nàng viết xuống nét chữ tao nhã, nhìn thấy nàng giờ phút này đang ngẩn người thất thần.

Tô Triết cũng không phải một người nhiệt tình, nhưng lúc này hắn lại không nhịn được muốn mở miệng đánh gảy Lâm Chỉ đang ngẩn người, "Ta vốn còn tưởng rằng Tam tiểu thư sẽ viết một bài thi từ về biên cương bao la hùng mạnh, không nghĩ tới lại là một bài truyền tụng của người xưa ở Giang Nam.


"Lời nói của Tô Triết đem Lâm Chỉ trong hồi ức kéo quay về, nàng không quay đầu lại, ánh mắt như trước dừng ở bài truyền tụng kia, khẽ cười nói: "Chỉ có đối với người chưa thấy qua sự vật mới có thể sinh lòng hướng tới, giống như Tô công tử không đi qua đại mạc ở biên quan, ta cũng không đi qua vùng sông nước Giang Nam.

"Tô Triết nhìn thấy Lâm Chỉ hơi hơi giơ lên khóe miệng, nhìn vị Tam tiểu thư Lâm gia trước mắt này lại khôi phục dáng vẻ xinh đẹp, giống như thân ảnh cô đơn vừa rồi kia chỉ là ảo giác của chính hắn.

Khi nói chuyện Thẩm Âm Nhân từ đám người đi tới, nàng hỏi Lâm Chỉ: "Biểu tỷ nếu cảm thấy hứng thú, không bằng chúng ta đi tới bên cạnh ngồi một lát cùng thưởng hoa?"Lâm Chỉ thấy bộ dáng Thẩm Âm Nhân biết được buổi muội này không thấy được thú vị, mỉm cười gật đầu: "Được, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát.

" Không quên Tô Triết vẫn còn kế bên, Lâm Chỉ quay qua nhìn hắn dò hỏi, "Tô công tử có muốn cùng qua ngồi?"Tô Triết lắc đầu, "Nhị vị tiểu thư xin cứ tự nhiên, tại hạ xin phép cáo lui qua bên kia cùng người quen chào hỏi.

"Lâm Chỉ vốn cũng không muốn cùng Tô Triết đi chung, thấy thế hướng hắn gật đầu một cái liền theo Thẩm Âm Nhân tới một bên vườn hoa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.