Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 30: 30: Hắc Kiêu - Xích Diễm





Edit: Cá Mực 99Hai ngày sau sáng sớm, đô thành phía đông nam trên tường thành binh sĩ gác đêm đang cùng người thay ca, người trực nọ đứng vững vị trí quen thuộc nhìn quét một lần dưới tường thành kiểm tra có dị thường hay không, ánh mắt của hắn chạm đến nơi nào đó hơi có nghi ngờ nói: "Di? Đó là.


.


.

.


.


."Binh sĩ gác đêm chưa rời đi tiến lên trước nhìn theo hướng tay người nọ chỉ tới, ngoài tường thành cách đó không xa trong đình Du Tử một người tay chắp sau lưng đứng đó, tư thái kia liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, kinh ngạc nói: "Thành vương điện hạ như thế nào lại ở chỗ này?"Trong đình Du Tử người đúng chờ lúc này chính là Ngụy Trạc, ngày ấy ở Yên Vũ lâu đã đồng ý với Lâm Chỉ, hắn vốn tưởng rằng Lâm Chỉ sẽ như đám lão nhân Ngự Sử Đài kia bình thường trực tiếp để cho hắn đi tìm hoàng đế thu hồi ý chỉ dựng lên Viên Lâm, ai ngờ Lâm Chỉ lại không nhắc tới một lời, còn mời hắn hôm nay cùng nhau đi tới huyện Vu Thành An nhìn một cái.Theo chủ ý hắn mặc dù không muốn quan tâm chuyện này, bất quá đã đáp ứng Lâm Chỉ liền cũng sẽ để bụng một phần, cho nên hắn vẫn có chút tò mò vị Tam tiểu thư Lâm gia này trong hồ lô đến tột cùng đang bán thuốc gì."Điện hạ, Tam tiểu thư đã đến." Ngoài đình cận vệ Kỉ Vân mở miệng báo.Ngụy Trạc xoay người thấy cách đó không xa Lâm Chỉ mang theo Bạch Lộ giục ngựa mà đến, hai người ở trước đình Du Tử ghìm ngựa, Lâm Chỉ lưu loát tung người xuống ngựa cầm trong tay roi ngựa đưa cho Bạch Lộ, chính mình đi vào trong đình vấn an Ngụy Trạc.Lâm Chỉ hôm nay một thân xiêm y hoa sen, tóc đen xoắn nữa, trâm ngọc cài tóc cùng màu được cắm nghiêng trong tóc, cả người nhìn qua xinh đẹp dịu dàng động lòng người, không chút nào còn là khí thế chỉ liếc mắt một cái liền có thể đem người dọa khóc, nàng hướng tới Ngụy Trạc nhợt nhạt cười, "Điện hạ chờ đã lâu?"Đối mặt với mỹ nhân như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Ngụy Trạc cũng không ngoại lệ, kết quả nói chuyện so với bình thường dịu dàng đi hơn nhiều, "Từ biệt trang đi tới, cho nên hơi sớm."Lâm Chỉ nói: "Huyện Vu Thành An cách đế đô chẳng qua hơn trăm dặm, chúng ta bây giờ xuất phát phỏng chừng giữa trưa liền có thể đến."Ngụy Trạc đi ra đình Du Tử, "Vậy liền lên đường đi."Mấy người lên ngựa, một hàng bốn người giơ roi hướng tới đường chính phía đông nam mau chóng đuổi theo.Trên tường thành hai gã tiểu binh hai mặt nhìn nhau, "Ta không có hoa mắt đi, vị tiểu thư kia hình như là Tam tiểu thư Lâm gia."Tên còn lại khẳng định nói: "Chính là Tam tiểu thư Lâm gia, ngày đó Lâm đại công tử trở về thành ta liền thấy, trừ bỏ Tam tiểu thư Lâm gia làm sao còn tìm ra người thứ hai dáng vẻ thần tiên như vậy.""Thành vương đây là cùng Tam tiểu thư Lâm gia cùng nhau du xuân?" Tiểu binh trực khó có thể tin, "Lúc trước ta nghe được lời đồn đãi còn cảm thấy là lời nói vô căn cứ, ai ngờ hôm nay nhìn thấy người thật." Hôm qua có người đồn Thành vương cùng Tam tiểu thư Lâm gia tình chàng ý thiếp ở Yên Vũ lâu uống trà, Thành vương tí nữa thì giận dữ vì hồng nhan, hắn lúc ấy còn chê cười người tới đồn đãi, ai ngờ đúng là thật sự? !Một bên người cũng liên tục gật đầu, "Ngươi chưa từng gặp qua Thành vương cùng vị cô nương nào thân cận quá? Xem bộ dạng này vị trí Thành Vương phi đã chọn Tam tiểu thư tám chín phần mười."Trên đường lớn đông nam, dưới thân Lâm Chỉ kia tuấn mã đỏ thẫm tên là Xích Diễm, cùng nàng đi lên chiến trường ngựa tốt ngàn dậm, Xích Diễm theo nàng đến đế đô đã lâu không được dẫn ra chạy, hôm nay có cơ hội Lâm Chỉ cũng không để ý nó, tùy ý Xích Diễm vung chân chạy về phía trước.Lâm Chỉ vốn tưởng rằng ngựa Ngụy Trạc sẽ đuổi không kịp Xích Diễm, thế nhưng mà Ngụy Trạc lại vẫn theo sát phía sau còn ẩn ẩn sẽ vượt qua, mà phía sau Kỉ Vân cùng Bạch Lộ tuy rằng cưỡi cũng là ngựa tốt, nhưng đã đều bị bỏ rơi một khoảng cách lớn.Lâm Chỉ nghiêng đầu nhìn ngựa Ngụy Trạc đang cưỡi, chỉ thấy một chú ngựa lớn màu đen, hắc mã này chợt nhìn cũng không giống như Xích Diễm bình thường đáng chú ý, nhưng mà da lông đen tuyền tỏa sáng nhìn kỹ dưới ánh mặt trời dường như đang phát sáng.Lâm Chỉ hỏi Ngụy Trạc nói: "Đã lâu không thấy được ngựa nào có thể đuổi theo Xích Diễm, chú ngựa của điện hạ này tên gọi là gì?"Ngụy Trạc nói: "Hắc Kiêu."Xích Diễm như cảm nhận được Lâm Chỉ đối với Hắc Kiêu có chú ý, bất mãn đánh tiếng vang mũi, chạy trốn nhanh hơn, Hắc Kiêu hiển nhiên cũng khó gặp được đối thủ như vậy, cũng tăng tốc đuổi theo Xích Diễm.Lâm Chỉ nhịn không được cười nói: "Tiểu cô nương Xích Diễm nhà của ta, đặc biệt thích ghen, ta cũng không dám nhìn Hắc Kiêu nhiều, bằng không nó sẽ bỏ rơi ta ở đây."Ngụy Trạc cơ hồ chưa bao giờ cùng Lâm Chỉ cái tiểu cô nương như này tiếp xúc qua, gặp Lâm Chỉ nói như vậy cũng cảm thấy rất có ý tứ, hắn nói: "Ngày sau có thể thường mang Xích Diễm đi chuồng ngựa cùng Hắc Kiêu chạy một chuyến, cũng miễn cho Hắc Kiêu cả ngày ở chuồng ngựa nổi điên."Hắc Kiêu tính tình cương liệt, ở chuồng ngựa lâu sẽ nôn nóng nổi điên đuổi người, hộ vệ canh chuồng ngựa vừa thấy được Hắc Kiêu nổi điên liền đau đầu, ngày bình thường Ngụy Trạc không thường đi chuồng ngựa, Hắc Kiêu cũng đã nhận chủ, những người còn lại muốn mang hắn đi ra hóng gió một chút cũng không được.Lâm Chỉ nghe Ngụy Trạc nói cũng đoán được Hắc Kiêu là chú ngựa có đức hạnh gì, nàng nói: "Xích Diễm trước kia ở quân doanh chính là bá chủ một phương, về sau Hắc Kiêu nếu nổi điên, ta để cho Xích Diễm quản nó."Ngụy Trạc nghe mấy chú ngựa ở trong miệng Lâm Chỉ đều như bạn tốt, trên mặt cũng không khỏi mang một chút ý cười, gật đầu nói: "Tốt, ngày sau Hắc Kiêu liền giao cho cô nương Xích Diễm quản giáo."Mà Hắc Kiêu dưới thân Ngụy Trạc còn đang bận đuổi theo Xích Diễm chạy như điên, hoàn toàn không biết mình đã bị chủ nhân đem bán cho một người một con ngựa bên cạnh kia.Bởi vì Xích Diễm cùng Hắc Kiêu thi chạy, Lâm Chỉ cùng Ngụy Trạc ước chừng so với dự tính thời gian tới huyện Vu Thành An sớm hơn nửa canh giờ, mà sau lưng Bạch Lộ cùng Kỉ Vân sớm bị hai bọn họ bỏ lại trong vòng hơn mười dặm.Ngoài huyện Vu Thành An bên cạnh có dòng suối, Lâm Chỉ cùng Ngụy Trạc xuống ngựa nghĩ ngơi và hồi phục thuận tiện chờ một chút Bạch Lộ cùng Kỉ Vân bị bỏ lại phía sau, hai con ngựa bị thắt ở bên dòng suối trên hòn đá để chúng nó tự mình uống nước thuận tiện trao đổi cảm tình.Chỉ thấy Hắc Kiêu nhìn Xích Diễm bên cạnh như lâm đại địch, Xích Diễm cao quý lãnh diễm liếc qua Hắc Kiêu sau đó thản nhiên đi tới bên dòng suối uống nước, Hắc Kiêu đứng tại chỗ cọ xát một lát, lập tức để sát vào bên người Xích Diễm, Xích Diễm không kiên nhẫn ngẩng đầu hướng tới Hắc Kiêu đánh tiếng vang mũi, Hắc Kiêu lập tức đứng thẳng bất động, nhưng mà còn chưa được một giây liền lại áp sát tới dùng đầu to màu đen cọ lên lông bờm xinh đẹp của Xích Diễm.Lâm Chỉ phốc phốc cười ra tiếng, ý bảo Ngụy Trạc xem hai con ngựa kia, "Hắc Kiêu làm sao điên rồi?"Ngụy Trạc nhìn thấy Hắc Kiêu bên cạnh Xích Diễm giống như chú chó lớn chỗ nào còn giống Hắc Kiêu sẽ nổi điên lên đuổi người? Hắn có chút không đành lòng nhìn thẳng thu hồi ánh mắt, yên lặng nói: "Đại khái Xích Diễm bộ dạng đẹp đi."Lâm Chỉ ôm bụng cười, nàng lúc trước như thế nào không phát hiện Thành vương còn có thời điểm tức giận như vậy.Ngụy Trạc tùy ý trên một tảng đá lớn ngồi xuống, Lâm Chỉ thì ngồi ở cách hắn không xa trên một tảng đá khác, huyện Vu Thành An có núi có nước, cảnh trí xinh đẹp tuyệt trần không kém hơn Vu Châu, có lẽ chỗ Đông Nam khí hậu ấm áp ẩm ướt, quả thật cũng là một nơi tốt để tu kiến Viên Lâm.Ngụy Trạc hỏi nàng: "Lâm cô nương chuẩn bị đi xem nơi nào ở huyện Vu Thành An?"Lâm Chỉ nói: "Bởi vì Viên Lâm mà đến, tự nhiên là đi xem nơi tu kiến cùng người tu kiến."Ngồi ở bên cạnh dòng nước từ giữa núi chảy xuống cũng không phiền lòng người, Ngụy Trạc hiển nhiên tâm tình có vẻ tốt, hắn chủ động mở miệng nói: "Lâm cô nương nếu tâm yêu dân chúng không muốn nơi đây dân chúng gặp cưỡng bức lao động cực khổ, ta có thể để cho bệ hạ thu hồi ý chỉ."Lời này mặc dù nghe như tùy tiện, nhưng mà ngữ điệu Ngụy Trạc thường thường giống như đang nói lại chỉ là một chuyện quá bình thường, hiện giờ trong triều đình hơn phân nửa thế lực đều có khuynh hướng nghiêng về hắn, một phái Hữu tướng nhìn như hưng thịnh, kì thực chính là Ngụy Trạc lười đi quản thôi, nếu nói thực sự có thể cùng Thành vương chống lại, đại khái cũng chỉ còn lại có Lâm gia trong tay cầm ba mươi vạn trọng binh.Mà ngôi vị hoàng đế Ngụy Lân năng lực hữu hạn ham hưởng lạc, dưới triều đình đảng phái phân tranh tứ phân ngũ liệt, hắn quản không được cũng không muốn quản, trước sau Ngụy Trạc mặc dù quyền thế ngập trời lại không có tâm tư với ngôi vị hoàng đế, cậu ruột hắn Hữu tướng Lưu Chính Sơn thay hắn để ý chính sự cũng loạn không được, mà biên quan cũng có Lâm gia khăng khăng một mực trấn thủ, Ngụy Lân chỉ cảm thấy chính mình sao lại không làm hoàng đế thanh nhàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.