Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 13: Lão Thái Quân Không Nghiêm Chỉnh Lắm





Sau khi Lãnh Băng Cơ dùng xong đồ ăn sáng, liền bảo Linh Quán Nhi đi thông báo cho quản sự trong phủ chuẩn bị xe, nàng phải đi đưa thuốc cho Lão Thái quân..

Thuốc đã được chuẩn bị xong từ trước, xẻ túi đựng bên ngoài, dùng giấy gói lại đàng hoàng, ánh mắt hơi chần chừ, lại nhìn thấy hộp đựng thức ăn Linh Quản Nhi mới mua, đựng tất cả các loại thuốc lộn xộn vào bên trong, tạm thời dùng làm hòm đựng thuốc.

Dù sao thì mình cũng không thể luôn sờ thuốc từ bên ngoài tay áo dưới con mắt của mọi người, sớm muộn gì cũng khiến người khác nghi ngờ, cái này tốt xấu gì cũng ngụy trang được.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng đi ra phủ, đứng ở cửa lấm lét nhìn trái phải lại không nhìn thấy xe ngựa của Vương phủ đầu.

Đang định đuổi Nhi Nhi đi hỏi người gác cổng một tiếng, một phu xe đội nón nỉ xách roi đi lại gần: “Vương phi nương nương, xin mời”
“Xe đầu?”.

Phụ xe giơ tay lên chỉ một cái: “Đã chuẩn bị xong rồi.” Lãnh Băng Cơ định thần nhìn lại, cả người ngay lập tức cảm thấy không xong, đây chính là xe ngựa đã nói sao? Kéo xe rõ ràng là một con lừa lông đen bóng loáng trơn nhẵn.

Xe kia chỉ là một chiếc xe rách nát lót cỏ.

Hôm qua mình cũng chỉ là giận dỗi thuận
miệng nói một câu, người đàn ông này lại ghi nhớ ở trong lòng, đợi đến lúc này trả thù mình, hắn thật là quá vô vị, lòng cũng nhỏ giống như lỗ kim sao?
Không thành vấn đề, dù sao cũng là mất mặt Mộ Dung Phong hắn, mình so đo làm cái gì? Lên xe lừa với Nhi Nhi, ngồi xếp bằng, phu xe quất roi ngựa một cái, con lừa nhỏ thở mạnh ra một hơi, tung chân, vui vẻ lắc lư lộc cà lộc cộc, nhìn tính tình là biết rất nóng nảy, giống hệt Mộ Dung Phong đó mà..

Nhập vào một người, tâm tình sáng tỏ thông suốt.


Đi tới phủ An quốc công, gác cổng nhận ra nàng, nhìn xe lừa một cái, kinh ngạc mời nàng vào phủ, trực tiếp đi vào viện của Lão Thải quân.

Lão Thái quân đã xuống giường được, đang cho cá ăn dưới tàng cây lựu trong sân, nghe nói Lãnh Băng Cơ tới, liền xoay người đi đến ghế mây bên cạnh nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại, dáng vẻ mặt mày ủ dột.

Lãnh Băng Cơ từ xa đã nhìn thấy rõ, nhưng cũng không chọc bà, đến bên cạnh đặt hộp đựng thức ăn trong tay xuống dưới chân: “Thỉnh an ngoại tổ mẫu”
Lão Thái quân lười biếng hé mỉ mất, uể oải nói: “Muộn như vậy mới đến, có phải bà già ta không có tinh thần sức lực, đã quấy rầy giấc ngủ của vợ chồng son các cháu?”
Phụt, cụ bà này sao có thể không đứng đắn như vậy chứ? Lời nhạo báng này cũng có thể nói ra sao?
Mấy người đứng bên cạnh đều đang mím môi cười, Lãnh Băng Cơ không phải kẻ gian cũng bị nói đến mức đỏ bừng mặt, mở nắp hộp đựng thức ăn ra: “Bà ngoại nói đùa rồi, Băng Cơ chuẩn bị thuốc cho người nên mới đến trễ”.

Sắc mặt Lão Thái quân nhất thời trầm xuống: “Một hộp đựng thức ăn đầy thuốc, cháu nếu không phải muốn độc chết ta, thì chính là muốn chống đỡ chết ta!”
Bà cụ như một chiếc cặp áo, lời nói ra đều là lý lẽ, đang rất tức giận.

Lãnh Bằng Cơ lấy thuốc ra: “Không có bao nhiêu, chỉ là lượng dùng cho bốn năm ngày.

Uống thuốc đúng giờ thì có thể nhanh chóng khỏe lên”.

Lão Thái quân nhìn chằm chằm nàng, hừ nhẹ một tiếng: “Cháu mong đợi ta mau chóng tốt lên thì cháu sẽ không bị ta làm phiền có đúng không?”
Đáy lòng Lãnh Băng Cơ thật không biết phải làm sao, ngồi lên ghế thêu ma ma đưa tới ở bên cạnh, tựa gần vào cạnh bên Lão Thái quân, rũ thấp mi mắt, nhỏ giọng nói: “Cháu đương nhiên mong muốn ngoại tổ mẫu sớm ngày khỏe lại.

Bằng Cơ rất cảm kích nổi khổ tâm của người, cho dù cháu và Vương gia ly hôn thì vẫn có thể thường xuyên đến thăm người.”
Lão Thái quân trừng mắt, vô cùng hung tợn: “Còn dám nói hai chữ ly hôn với ta, có tin bà già ta ngất xỉu cho cháu xem không?” “Băng Cơ và Vương gia thật sự không hợp” “Chủ động nhận thua với Nhị tiểu thư đó rồi sao? Kẻ đào ngũ, không có tiền đồ!”
Lãnh Băng Cơ sửng sốt một chút.


Lão Thái quân ngửa mặt nằm ở trên ghế mây, khép mắt lại, im lặng chốc lát: “Nha đầu, có biết tại sao ta và Thái hậu nương nương lại không đồng ý để Phong Nhi từ hôn mà lại ra sức tác hợp hai người các cháu không? Cháu phải biết, Phong Nhi vẫn luôn chinh chiến sa trường cùng với ông ngoại của nó, trong triều đình căn cơ yếu kém, mà sau lưng Lãnh Bằng Nguyệt lại có chỗ dựa là phủ Lại bộ Thượng thư nắm quyền trông coi đánh giá thành tích trăm quan, có thể trợ lực cho Phong Nhi”
Đây cũng chính là chỗ Lãnh Bằng Cơ nghi ngờ không hiểu, mình có tài đức gi: “Tại sao?”
“Cũng bởi vì đức hạnh! Lấy vợ cưới người hiền, tính cách của Phong Nhi có chút nóng nảy, hơn nữa tâm tư lại thuần hậu, cần một người vợ thông minh hiền lương”
Lãnh Băng Cơ không lên tiếng.

Nếu bàn về danh tiếng, Kim thị giỏi diễn trò, đích nữ của Tướng phủ như mình lại hung hăng càn quấy, tiếng xấu đã sớm vang xa lẩn áp cả muội muội.

“Ban đầu cho cháu vào kinh đi thi, có tên trên bảng vàng, bị Kim gia bắt làm con rể, vừa đi đã là gần mười năm biền biệt.

Mẹ cháu hầu hạ cha mẹ chồng, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng cháu và ca ca cháu thành người, dạy dỗ các cháu phải biết lễ nghi, sách vở, những chuyện này vốn không phải chuyện người phụ nữ tầm thường có thể làm được.

Sau đó, nàng vào kinh tìm người thân, Kim gia sau khi biết được đã không chứa thủ đoạn nào, muốn đuổi ba mẹ con các cháu ra thượng kinh, trong lúc cùng đường vô tình gặp gỡ sử thần Nam Chiếu vào kinh.

Bọn họ biết được chuyện này, có dụng ý khác khuyến khích mẹ cháu tố giác cha cháu bỏ rơi vợ con trên triều, để làm nhục Trường An ta.

Còn nhớ, mẹ cháu lúc ấy nhận thức được đại cuộc, hiểu đạo lý, dưới con mắt của mọi người thay cho cháu lo mọi việc, cũng giữ được mặt mũi của Trường An ta.

Kể của sứ thần không thành, nên lại dùng vàng bạc châu báu cám dỗ cháu.

Khi đó, cháu cùng làm cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi nhỉ? Nhưng lại có thể gặp biển không sợ hãi, thông minh hơn người, bẻ lại người Nam Chiểu đến mức phải á khẩu không trả lời được.


Thái hậu nương nương khi đó liền nhận định, đứa trẻ được người xuất sắc như mẹ cháu vậy dạy dỗ chắc chắn cũng sẽ không kém.

Mà Kim gia biết rõ cha cháu đã có vợ, trước hết là cướp đoạt nhân duyên, sau đó lại ỷ thế hiếp người không chứa thủ đoạn nào.

Cho nên, lúc này Thái hậu mới làm chủ thay cho mẹ cháu, cách chức kim thị vĩnh viên làm thiếp thất, còn quyết định cuộc hôn nhân của cháu và Phong Vương.

Những thủ đoạn bẩn thỉu của bè lũ xu nịnh trong nhà chúng ta sống từng tuổi này cũng đều thấy qua rồi, sau khi mẹ cháu qua đời, cháu và ca ca cháu chỗ dựa cũng không còn, làm sao có thể hung hăng càn quấy, khi dễ Lãnh Bằng Nguyệt nàng ta? Nhưng Phong Nhi lại lớn lên ở trong quân doanh, tính tình thuần hậu đơn giản, rất nhiều chuyện nhìn không thấu, cháu cho nó thời gian, một ngày nào đó, nó sẽ thấy cháu tốt”.

Những chuyện cũ năm xưa này bị nhắc tới lần nữa, trí nhớ của Lãnh Băng Cơ đều có chút mơ hồ.

Mẹ của nguyên chủ xuất thân thư hương thế gia, bên ngoại là một nhà nho quốc học vô cùng nổi tiếng, cho nên mới tán thưởng cha xuất thân hàn vi nhưng bụng đầy kinh văn, đem gả con gái mình cho kẻ phụ tình vong ân bội nghĩa này.

Nguyên chủ cùng ca ca mình mặc dù lớn lên ở nông thôn, nhưng thuở nhỏ được nhà ngoại và mẹ hết lòng dạy bảo, học vấn cùng kiến thức cao hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

Hơn nữa tính cách của nguyên chủ vốn cũng không phải là loại hèn yếu sợ sệt này, đều là sau khi vào Tướng phủ, im hơi lặng tiếng bị mài mòn hết góc cạnh vốn có.

Lão Thái quân nói một hồi, cũng làm cho lòng nàng đau khổ và chua xót, rốt cuộc cũng có người biết được tình cảnh khó khăn của mình, giống như những ủy khuất trong lòng đột nhiên tìm được chỗ trút ra, đáy mắt đã có hơi ươn ướt.

Chỉ tiếc là, sợ rằng nàng đã phụ sự kỳ vọng của hai vị lão nhân rồi.

Nếu hai người biết được mình bây giờ đã không còn là thân xử nữ, thì sẽ có suy nghĩ gì? Không phải sẽ giống như tát thật mạnh vào mặt của hai người sao?
Nàng cúi đầu, cắn chặt môi dưới, giống như đứa trẻ bị ủy khuất.

Giọng nói cũng trong veo, mang theo run rẩy: “Băng Cơ sợ sẽ phụ lòng ưu ái của Thái hậu nương nương và Hoàng tổ mẫu”.


Lão Thải quân khẽ hừ một tiếng, mí mắt cũng không lay động: “Mồm mép của bà già này đã nói hết rồi, vậy mà cháu còn không cảm động, thật là không biết phải trái.

Trước hết cháu hãy thụ lại lời nói muốn ly hôn, đợi đến ngày thứ ba lại mặt, trở về nhà mẹ cháu đi thêm một vòng, rồi cháu hắn quyết định.

Nói dễ nghe thì là ly hôn, khó nghe chính là bị bỏ, cha không đau mẹ không thương, trong Tướng phủ còn có đất dung thân cho cháu sao? Muốn quay đầu, đầu có dễ dàng như vậy?”
Không nhịn được hướng về phía nàng khoát khoát tay, trực tiếp ra lệnh tiễn khách.

Lão Thái quân không đề cập tới, Lãnh Băng Cơ suýt chút nữa đã quên mất.

Phong tục của cải triều đại này không giống, ngày thứ ba lại mặt là ngày thứ ba sau khi cô dâu xuất giá trở về thăm nhà mẹ đẻ, mà ngày mai, chính là ngày về nhà mẹ đó.

Nếu tin tức mình đã mất trinh quả thật từ Lãnh Bằng Nguyệt truyền về Tướng phủ, ngày mai đợi chờ mình cũng không biết là cuồng phong bạo vũ gì.

Kim thì nhất định sẽ mượn cớ này bộc phát, không biết sẽ làm gì để gây khó dễ cho mình.

Không nói đến chuyện bị bỏ, Tướng phủ vì bảo vệ thanh danh, mình sẽ chỉ có một kết quả là ngâm lồng heo.

Lãnh Bằng Cơ nhịn xuống câu nói kế tiếp, đứng dậy rời đi, giao thuốc của Lão Thái quân cho ma ma bên cạnh bà, dặn dò lượng dùng.

Ma ha tiễn nàng ra sân: “Lão nô lắm mồm, Lão Thái quân nửa đời chinh chiến, tính tình chính trực thoải mái, nhưng có rất nhiều lời vàng ngọc, Vương phi nương nương không thể đánh cuộc trong lúc tức giận nhất thời.”
Lãnh Băng Cơ tạ ơn xong, xoay người ra khỏi phủ An quốc công.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.