Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 2: Sợ Kháng Chí





Khoan đã!”
Sau tiếng nghị luận sôi nổi kia, một tiếng quát lớn nôn nóng, lão phu nhân đầu tóc bạc chống quải trượng phúc thọ tinh đi đến, hạ nhân hai bên đỡ bà ta, nhanh chóng đi tới cửa lớn của Phong vương phủ.

Mộ Dung Phong môi mỏng sắc bén mấp máy: “Ngoại tổ mẫu”.

Người kia chính là Ngoại tổ mẫu của Mộ Dung Phong, lão phu nhân An Quốc Công phủ.

“Còn làm gì đó?” Lão thái quân nhìn thấy màu đỏ trên mặt đất, ôm ngực, môi tái xanh, thở hổn hển: “Còn không mau đỡ Vương phi vào phủ, gọi đại phu đến cứu người đi? Đây là mạng người đấy”.

“Vào của Phong vương phủ, nàng ta không xứng!” Mộ Dung Phong giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Lãnh Băng Cơ cố nén đau đớn trước ngực, hít sâu một hơi: “Đa tạ ý tốt của lão thái quân.

Vương gia không muốn cưới, Băng Cơ không muốn gả, ta muốn đi ngay”
Nàng quật cường ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lãnh Băng Nguyệt đang nép như én nhỏ vào lòng Mộ Dung Phong, rồi nói: “Chúng ta đi”.

Nhi Nhi choáng váng, nàng ta không hiểu tại sao một người yếu đuối như đại tiểu thư luôn bị khinh khi sao đột nhiên lại trở nên sắc bén quật cường như vậy.

Các nàng có thể đi đâu chứ? Nữ sài gả đi như bát nước đổ đi, tướng phủ có thể chứa chấp các nàng sao?
Lão thái quân nôn nóng dùng quái trượng gõ mặt đất: “Hồ nháo, hôn nhân đại sự đầu phải trò đùa? Đây chính là do Thái Hậu nương nương tự hôn, sao có thể nói một câu hủy nhẹ nhàng như vậy? Kỳ Nhi người còn đứng đó làm gì?”

Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn lãnh Băng Nguyệt khóc như hoa lệ đái vũ: “Vị trí Phong vương phi này lẽ ra nên là của Nhị tiểu thư Lãnh gia, đi là đúng”.

“Đích thứ khác biệt!” “Với các đức hạnh kia thì không ổn chút nào”
Lão thái quân vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác thân thể không khoẻ, gắt gao ôm ngực, đột nhiên hai mắt trợn lên, tay chân đều bắt đầu run rẩy.

Mộ Dung Phong sắc mặt đại biến, tiến lên hai bước, tay ôm lấy lão thái quân đang ngất: “Ngoại tổ mẫu, người làm sao vậy?”
“Khi nãy, pháo bị ném tới dưới chân của lão thái quân nổ vang, người cả kinh ngực rất đau, sau đó đã uống thuốc, nhưng sao lại…sao lại thành ra như vậy?” Ma ma trước mặt ăn nói lộn xộn, bẩm báo lại.

Lang trung trong phủ đứng bên cạnh, lập tức tiến lên bắt mạch, sợ hãi tới mức phát run: “Đây là…là..”.

“Nhanh cưới người đi chứ? Có chuyện gì?” Mộ Dung Phong tức giận giục.

Lang trung lấy hết cản đảm, âm thanh run run: “Lửa giận công tâm, bệnh cũ, tiểu nhân không thể làm gì a”.

Ma ma hầu hạ bên cạnh một đầu mồ hôi gấp gáp: “Không được thì nhanh đưa lão thái quân hồi phủ được không? Trong phủ đại phu đã dặn dò, một khi phát bệnh, không thể chậm trễ chữa trị, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng!”.

Lãnh Băng Cơ đã xoay người, nghe được phía sau loạn lên, kêu người chuẩn bị xe, cổ khuyên can: “Lão phu nhân nếu bị tim, ky nhất là hoạt động!”
An
Mộ Dung Phong nhìn nàng, ánh mắt không kiên nhẫn: “Tránh ra!”
Lãnh Băng Cơ ôm ngực, xoay người bình tĩnh nhìn Mộ Dung Phong: “Tính mạng quan trọng, ta tuyệt đối không nói đùa, nếu người muốn cứu tính mạng lão thái quân, mong người tạm bỏ xuống ân oán, nghe ta nói, nhanh chóng để đám người kia tản ra, nới lỏng cổ áo đại lưng, để người có thể hô hấp dễ hơn”.


“Lão thái quân bị bệnh không phải trò đùa.

Tỷ tỷ không hiểu y thuật, ngàn vạn lần đừng nói lung tung” Lãnh Băng Nguyệt một lời nói ra như vô cùng có lý.

Mộ Dung Phong tức giận, nheo mắt lạnh bằng: “Nếu không rời đi, đừng trách bổn vương hạ thủ vô tình!”.

Lãnh Băng Cơ có ý tốt lại thành ra như vậy, biết nói nhiều cũng vô ích.

nên đem hy vọng đặt lên người lang trung: “Mau nghĩ cách cứu người!”.

Lúc này lang trung đã trấn định, nơm nớp lo sợ nói: “Lão thái quân lúc này thực sự không nên để bị xốc nảy, Vương gia, không bằng phải người nhanh chóng đến Quốc công phủ mời địa phu đến, tiểu nhân sẽ thử châm cứu, trong sách có ghi lại, cách cấp cứu cho người bị bệnh tim”.

Lúc này, Mộ Dung Phong hoang mang lo sợ, do dự một chút, phân phó theo lời lang trung, vừa sai người chạy nhanh mời đại phu, vừa nhìn hắn thi châm, bốn phía mọi người đều nhìn theo, không khí căng thẳng vô cùng.

Qua khoảng nửa chén trà, mặt lang trung tái nhợt, tay run run, không chịu nổi nữa: “Không được rồi, lão thái quân, tim người như ngừng đập rồi”.

“Phanh!” Mộ Dung Phong nện một quyền vào mặt đất, tức khắc bụi đất đều bay lên, làm mọi người chấn kinh: “Lãnh Băng Cơ, người câm miệng cho ta!”.


Lãnh Bằng Cơ cũng không lui lại, ngược lại can đảm tiến lên: “Để ta!”
“Tỷ tỷ, ta biết người làm lão thái quân tức điện trong lòng sợ hãi, nhưng việc gì cũng phải tự lượng sức mình, không thể coi như trò đùa được a” Lãnh Băng Nguyệt một bên nói.

Mộ Dung Phong lần này không lưu tình, giơ tay đẩy nàng ra.

Nghìn cân treo sợi tóc, lãnh Băng Cơ căng thẳng, đầu óc choáng váng, cả người như mơ hồ cách đất, tránh thoát một chưởng kia.

“Biểu ca, Vương phi nương nương một lòng muốn cứu tổ mẫu, sao ngươi lại không phân biệt tốt xâu vậy? Huống hồ, nàng lại đang trọng thương Mộ Dung Phong cắn răng hừ lạnh: “Thẩm Phong Vân, đây là việc nhà của bổn vương, người không cần nhúng tay vào”.

Lãnh Băng Cơ không dễ dàng gì mới thoát khỏi chưởng kia, như đi dạo một vòng quỷ môn quan, cảm kích người cứu mình, thì ra là một nam tử tuấn tú như ngọc, mắt như sao sáng.

Chính là Thế tử Án Quốc Công phủ Thẩm Phong Vân, biểu đệ của Mộ Dung Phong.

Nhi Nhi cuống quýt đến đỡ Băng Cơ muốn té xuống, nàng ôm ngực, nhíu máy nhìn Mộ Dung Phong: “Ta chưa cùng người bái đường không tính là việc nhà đi, ngươi cũng không có quyền làm ta bị thương.

Ta cũng không cầu xin phải xem bệnh cho lão thái quân.

Ta chỉ hỏi một câu, muốn cứu hay không? Không cứu, ta sẽ đi về tướng phủ.

Ta cái gì cũng không sợ, còn sợ cái gì gọi là kháng chỉ không tuân sao?”
Lời này nói ra vô cùng kiên định, không chút sợ hãi, Mộ Dung Phong vô cùng sửng sốt.

“Biểu tẩu tấm lòng nhân hậu, thẩm Phong Vân ta tin, mong người cứu mạng tổ mẫu ta”.


Lãnh Băng Cơ định mặc kệ, nhưng lão nhân gia phát bệnh tim cũng một phần trách nhiệm ở nàng, hơn nữa Thẩm Phong Vân khẩn thiết, cho nên nàng cố nhịn cơ thể đang yếu, tiến đến quỳ rạp trên đất trước mặt lão thái quân, duỗi tay nhận ngân châm trong tay lang trung, thành thạo hạ châm vô cùng chuẩn xác các yếu huyệt, nhẹ bầm tay, ngân châm lập tức phát tiếng “ong ong” vang lên tiếng động hết đợt này đến đợt khác.

Lang trung kinh hô một tiếng: “Phong minh châm! Sao có thể?”
Trong đám người cũng đã có người nghị luận sôi nổi: “Không thể được! Truyền thuyết nói rằng năm đó quái y đã dùng Phong minh châm cứu chữa cho người đần độn, y thuật này thất truyền trăm năm, làm sao một thiên kim tiểu thư khuê các như nàng lại biết thủ pháp này?”.

Lãnh Băng Cơ cả người suy yếu, trán đổ mồ hôi lạnh, cả người lung lay sắp ngã.

Thẩm thế tử nhìn không đành lòng: “Vương phi nương nương.”
Lãnh Băng Cơ lau mồ hôi trên trán, cố hết sức lắc đầu, cảm thấy đầu váng mắt hoa, thật sự không chịu nổi, một tay đỡ người, một tay hành châm, cắn chặt răng.

Xung quanh yên lặng cực kỳ, chỉ có tiếng ngân châm vang lên từng đợt.

Lãnh Bằng Nguyệt rúc vào bên cạnh Mộ Dung Phong, dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên giải an ủi.

Mộ Dung Phong nhìn bóng lưng Lãnh Bằng Cơ quật cường gắng gượng, nắm chặt tay áo, không nói lời nào.

Qua thời gian một chung trà nhỏ, lãnh Băng Cơ bắt mạch lão thai quân, rốt cuộc thở phào: “Tạm thời, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà còn cần..”
Lời chưa dứt, trước mắt tối sầm, thân người ngã nghiêng, mềm như bông ngã xuống.

Bên tại vang lên tiếng kinh ho: “Tỉnh rồi! Lão thái quan tỉnh rồi” Nàng an tâm lâm vào hôn mê.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.